“Dù nơi bạn đến có mưa giông hay bão tố, hãy luôn giữ bên mình tia nắng lạc quan.”
- Anthony J. D’Angelo
Vào một buổi sáng nọ, tôi tình cờ đọc được bài báo viết về Maria, một cô bé bị chiến tranh cướp mất đôi chân. Bài báo kể lại khi đang cùng Maria vận chuyển lương thực ra tiền tuyến, cha của cô bé đã vấp phải một quả mìn. Quả mìn phát nổ, cướp đi sinh mạng của ông lẫn đôi chân của Maria.
Những ký ức tuổi thơ đau buồn lần lượt hiện ra trong đầu tôi. Bức ảnh minh họa và câu chuyện trong bài báo không ngừng ám ảnh tôi. Chiều hôm đó, tôi quyết định viết một lá thư gửi cho Maria. Tôi kể với Maria về cuộc đời tôi, thời thơ ấu của tôi và tai nạn thảm khốc vào năm tôi mười bốn tuổi. Sau tai nạn, tôi bị mất một chân và từ đó tôi phải mang chân giả.
Trong thư gửi Maria, tôi chia sẻ với cô bé suy nghĩ và hành động của tôi chuyển biến như thế nào qua các giai đoạn sau khi tai nạn xảy ra. Từ cảm thấy hụt hẫng, đau khổ và tuyệt vọng, tôi dần lấy lại niềm tin vào cuộc sống, nỗ lực vươn lên tìm kiếm tình yêu và hạnh phúc cho mình. Cuối cùng, tôi ngỏ ý muốn tặng Maria một món quà đặc biệt là một đôi giày mới. Ban đầu, tôi lo lắng Maria sẽ không thích đề nghị này. Thế nhưng khi nhớ đến đôi giày màu hồng tôi nhận được từ một người họ hàng tốt bụng để mừng tôi chiến thắng mặc cảm, tôi tin Maria sẽ hiểu và đón nhận thiện ý của tôi.
Khi gửi thư cho Maria, tôi không hề kỳ vọng sẽ nhận được hồi âm. Thế nhưng chỉ hai ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một nhân viên của bệnh viện đang điều trị cho Maria. Cô ấy nói người chăm sóc Maria đã đọc lá thư của tôi cho Maria nghe và cô bé cho biết lá thư của tôi đã khiến cô bé rất xúc động. Tôi thật sự ngạc nhiên và xúc động khi biết được chuyện này.
Cô nhân viên còn kể có một tổ chức từ thiện đã tài trợ toàn bộ chi phí điều trị cho Maria. Cô ấy hỏi tôi có thể nhận lời làm khách mời tham gia buổi trò chuyện thân mật với Maria vào thứ Ba tuần sau do chính tổ chức đó thực hiện hay không. Dĩ nhiên tôi đồng ý ngay. Trước khi cúp máy, cô nhân viên kể rằng Maria rất mong nhận được đôi giày mới từ tôi.
Ngay hôm sau, tôi cùng con gái đi dạo khắp các cửa hàng để tìm mua một đôi giày màu hồng thật đẹp. Cuối cùng, mẹ con tôi tìm được hai đôi giày. Ngoài ra, chúng tôi còn mua thêm kẹp tóc, vớ và một chiếc ví xinh xắn. Sau khi cẩn thận gói tất cả những món đồ lại, tôi gửi hộp quà ấy đến Maria và hồi hộp chờ ngày gặp mặt cô bé.
Tôi đáp chuyến bay đến nơi tổ chức buổi gặp mặt sớm hơn một ngày. Vào ngày diễn ra sự kiện, tôi và các khách mời cùng rất nhiều phóng viên đứng chờ ở khán phòng để đón chào Maria. Cô bé được đưa vào phòng trên một chiếc xe lăn. Tôi nhìn Maria thật lâu và có cảm giác như thể đang nhìn thấy chính mình năm mười bốn tuổi. Biểu cảm của Maria cho thấy cô bé đang hoảng sợ vì phải đối diện với quá nhiều người xa lạ.
Thật may là buổi trò chuyện sau đó chỉ bao gồm những khách mời quan tâm đến Maria và một vài phóng viên. Bầu không khí ấm cúng và thân tình có vẻ giúp Maria thư giãn hơn. Mẹ và các em gái của Maria cũng có mặt. Maria ngồi bên họ, lần lượt trả lời câu hỏi của mọi người. Khi đang ngồi lặng lẽ quan sát Maria, tôi vô tình nhìn đến đôi chân cô bé và cảm thấy thật ấm lòng: Maria đang mang đôi giày màu hồng mẹ con tôi gửi tặng.
Ban tổ chức thông báo cuộc phẫu thuật của Maria thành công tốt đẹp và cô bé đang tập làm quen với đôi chân giả. Màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu chiếu buổi tập vật lý trị liệu đầu tiên của Maria. Cô bé được đưa đến chỗ thanh vịn đặt cạnh tường để tập đi. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ý chí và nghị lực của Maria qua hình ảnh cô bé mím môi nắm lấy thanh vịn và nhấc người lên.
Tôi rơi nước mắt khi nhìn cô bé khó nhọc cử động đôi chân giả để tiến về phía trước. Gia đình Maria và mọi người có mặt ở khán phòng cũng không thể kìm được cảm xúc. Cuối cùng Maria cũng hoàn tất buổi tập vật lý trị liệu đầu tiên. Tôi thật sự khâm phục Maria vì chỉ trong một tiếng đồng hồ tập luyện, cô bé đã có thể đứng vững mà không cần có người đỡ. Trước đây, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới làm được việc đó.
Gần cuối buổi trò chuyện, ban tổ chức mời tôi lên sân khấu và giới thiệu tôi là người đã tặng đôi giày màu hồng cho Maria. Cô bé mừng rỡ nhìn tôi. Chúng tôi ôm nhau, xúc động nghẹn ngào.
- Cháu cảm ơn cô rất nhiều! - Maria nói và đưa tay quệt nước mắt.
Đôi mắt Maria lấp lánh những tia hy vọng. Vào giây phút ấy, tôi hiểu rằng dù chiến tranh đã lấy đi một phần cơ thể của Maria nhưng không thể cướp đi ý chí kiên cường của cô bé.