Cả con phố là một mớ hỗn độn những âm thanh, những ngọn lửa gầm rú, những người phụ nữ không ngừng la hét, những người đàn ông toàn thân ám khói đen kịt đứng thành một hàng dọc, gương mặt ướt nhẫy mồ hôi của họ phản chiếu lại ánh lửa màu cam, nước cứ sóng sánh tràn ra từ những cái xô họ đang gấp gáp chuyền tay nhau.
Sebastian chen qua đám đông, mắt nhìn một lượt phần mặt tiền đang chìm trong lửa của quán trọ cũ kĩ. Tro tàn vần vũ bay tán loạn xung quanh trông như một trận tuyết bẩn. Anh có thể cảm nhận được nhiệt lượng đang phả vào mặt mình, cảm nhận được nó đang hút cạn không khí trong phổi anh. Khói cũng đang tràn ra từ dưới khe cửa chính của hàng bán cúc với những ô cửa sổ lồi ra ngoài nằm ngay cạnh quán trọ. Thế rồi đột nhiên, cửa sổ trước nổ tung và cả tòa nhà cháy bùng lên.
Một tiếng than rền rĩ vang lên từ trong đám đông xung quanh anh. Đây chính là điều mà tất cả đều lo sợ, rằng ngọn lửa sẽ lan ra.
Đó vẫn luôn là một mối nguy đe dọa mọi khu vực của thành phố, nhưng ở đây, nơi mà những ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ khô lâu năm, dựa sát sạt vào nhau dọc những con phố nhỏ hẹp và quanh co thế này thì chỉ một ngọn nến vô ý cũng có thể làm tiêu biến cả cái quận này trong một đêm.
Sebastian dời sự chú ý về phía đám đông. Anh những tưởng tay chủ quán trọ da màu to lớn sẽ đứng đầu nhóm đàn ông đang hất từng xô nước vào đám cháy đang không ngừng lớn dần, nhưng không, anh không nhìn thấy Caleb Carter đâu cả.
Ánh mắt Sebastian bắt gặp bóng dáng của một cô gái cao lớn với đôi mắt xám trắng và mái tóc vàng mỏng dính đang đứng bên mép đường. Trong một khắc ngắn ngủi, đột nhiên, ả quay sang và bắt gặp ánh mắt của anh. Ả nhận ra anh, đôi mắt mở lớn, miệng thì há ra.
Ả xoay người định bỏ chạy nhưng Sebastian đã bắt được ả.
Tay anh giữ chặt lấy cánh tay ả, xoay ngược ả lại đối mặt mình.
“Carter đâu?” anh hỏi, kéo mạnh ả lại gần.
Ả nhìn anh chằm chằm, mắt vẫn mở lớn, cánh mũi phập phồng vì sợ.
Anh nắm lấy cánh tay còn lại, nhấc ả lên đến mức chân sắp không còn chạm đất. Anh dùng cả hai tay lắc lắc người ả khiến đầu ả ngả trước ngả sau. “Mẹ kiếp, hắn đâu rồi?”
“Dưới hầm! Ông ta nói cái gì đó về hầm rượu...”
Sebastian đẩy ả sang một bên. Ả tiếp đất hơi loạng choạng nhưng đã lấy lại thăng bằng và chạy vọt đi mất trước cả khi Sebastian kịp quay người đi.
Ngọn lửa vẫn chưa lan ra mặt sau quán trọ nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng lửa rít gào cảnh cáo và ngửi được mùi khói cay xè trong bầu không khí ngột ngạt. Cánh cửa gỗ dẫn xuống hầm rượu đã bị cài chốt lại từ bên trong. Chắc chắn là vẫn còn một lối đi khác từ trong quán trọ đi thẳng xuống hầm nhưng thời gian không còn nhiều. Sebastian nhặt một thanh sắt gần đó lên rồi nện một cú thật mạnh vào cánh cửa gỗ. Chỗ bị nện nứt rồi vỡ ra.
Có ai đó hét lên. “Này! Đằng kia đang làm cái gì...”
Sebastian phớt lờ họ, đạp thẳng lên cánh cửa gỗ nứt toác.
Không khí trong hầm nóng và khô đến không ngờ, từ phía dưới đã có mùi khói bay ra. Sebastian thoáng do dự. Nếu như số thuốc súng mà Tom trông thấy vẫn còn được trữ dưới này thì bước chân vào gần như là đồng nghĩa với việc chấp nhận bị nổ tung mà chết. Nhưng anh không nghĩ những kẻ mình đang đối đầu lại bất cẩn đến thế.
Ở phía cuối hầm rượu, có ai đó đã để lại một ngọn đèn còn sáng. Sebastian nhìn thấy được ánh sáng lờ mờ khi anh chạy xuống những bậc thang mòn vẹt. Ở dưới hầm khói dày đặc hơn, tràn xuống từ quán trọ phía trên qua những kẽ hở của ván lót sàn.
Xuống đến hầm, anh dừng lại. Đây là một hầm rượu sàn đất.
Xung quanh anh là những giá để thùng rượu bằng gỗ sồi cao ngất và hàng dãy, hàng dãy những chai thủy tinh, không khí đượm nồng hương vang Pháp và rượu Brandy hòa với mùi gỗ cháy. Ở đây không còn nghe rõ được tiếng lửa tàn phá nữa, nhưng âm thanh ấy đang tiến lại rất gần rồi. Anh vẫn loáng thoáng nghe được tiếng lửa gầm lên đằng xa và ở một chỗ nào đó gần hơn là tiếng nứt răng rắc chẳng lành.
Còn có tiếng ho khan của một người đàn ông nữa.
Sebastian cẩn trọng đi về phía phát ra tiếng ho giữa những giá rượu cao lêu nghêu. Anh tìm thấy tay chủ quán rượu đang nằm úp dưới đất, tứ chi đều dang rộng. Gã thu tay lại, chật vật dồn trọng tâm vào khuỷu tay để cố ngồi dậy. Đằng sau cái đầu hói là một mảng máu tối màu và bóng loáng, từng giọt máu chảy xuống nhuộm đỏ cả cổ áo màu trắng.
Gã rên lên lần nữa, chống hẳn lòng bàn tay xuống đất rồi dồn sức đẩy người một cái, ngã ngửa ra sau. Gã nằm đó, lồng ngực rung lên theo từng hơi thở. Cú đánh vào sau đầu rõ ràng đã khiến gã vô cùng choáng váng, nhưng cái khiến gã ngã gục và phun ra bong bóng máu từ miệng lại là con dao mà có kẻ nào đó đã đâm thẳng vào sườn gã.
Khi Sebastian tiến lại quỳ xuống bên cạnh gã, đôi con ngươi châu Phi của gã trợn tròn trong hốc mắt, ngực phập phồng lên xuống.
“Mày,” Carter nói, cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau. “Cái quái gì...”
Gã bật ho sù sụ. Sebastian luồn tay xuống dưới vai, nâng đầu gã lên giúp gã thở dễ dàng hơn. “Ai đã làm ra chuyện này với anh?”
Cổ họng Carter cử động như thể gã đang rất cố gắng để phát ra được âm thanh, máu vẫn sùi bọt tràn ra khỏi miệng gã. “Ch...”
Sebastian cúi người lại gần.
Mùi hăng của nước tiểu xộc vào không khí khi gã không còn kiểm soát nổi bàng quang của mình nữa. Gã sắp đi rồi, lồng ngực giật nảy lên từng hồi khi gã liều mạng cố hít thêm khí. “Che...”. Môi trên của gã cong lên, ánh sáng trong đôi mắt tối màu của gã lập lòe mờ dần. “Chết đi,” gã nói với một tiếng thở hắt rất lớn. Thế rồi ánh sáng trong mắt gã tắt lịm.
Sebastian thu lại tay từ dưới vai gã đàn ông cao lớn và đặt xác gã xuống mặt sàn bằng đất cứng. Ánh sáng trong căn hầm đã ngả một chút sắc cam. Sebastian ngẩng đầu lên và phát hiện ra lửa đã liếm tới trần hầm rồi.
Anh đứng thẳng dậy. Những thùng thuốc súng có lẽ đã không còn ở đây, nhưng lượng rượu Brandy trữ trong hầm này mà gặp lửa thì cũng đủ sức tàn phá chẳng kém gì thuốc súng. Sebastian vừa kịp xoay người chạy về hướng cầu thang thì cánh cửa hầm đi thẳng lên quán trọ đột ngột nổ tung và lửa tràn xuống đâm thẳng về phía anh.