Tay xách cái ô vá, cụ lý Bủi nhà tôi trông có vẻ An Nam đặc. Thỉnh thoảng, cụ đem chiếc móng tay dài lên gãi vành tai, rồi đem thọc vào nách như các cụ ở trong đình vậy. Ấy thế mà cụ bị ra tòa về tội đi chơi rong phố theo lối tây đặc: Là huýt chó đi theo.
ÔNG CHÁNH ÁN (hiền lành) - Ông dắt chó đi ngoài đường, Sở Cẩm phạt lại không nộp phạt là nghĩa làm sao?
CỤ LÝ - Bẩm, đèn trời soi xét, quả con oan.
ÔNG CHÁNH ÁN (cười chế nhạo) - Đèn trời soi rồi, không oan đâu
CỤ LÝ - Bẩm... ba tòa quan lớn... con ra tỉnh mua lọng cho làng, con chó nhà con nó đánh hơi nó theo. Con đuổi mãi nó cũng không về, con biết làm thế nào. Sau con nghĩ: Ừ, con chó khôn đấy, nó ra tỉnh cũng không sợ lạ, thì cứ để nó theo...
ÔNG CHÁNH ÁN - Ấy thế! Ông dắt con chó của ông theo lại không có xích mà cũng không có rọ mõm, cho nên phạm luật, phạm luật vi cảnh, nghe chưa?
CỤ LÝ - Bẩm, con không biết vi cảnh ạ. Vả con có dắt nó đâu, tự nó theo đây ạ. Nó khôn lắm, xích nó làm gì, vả nó có cắn ai đâu, mà phải buộc mỏm nó lại.
ÔNG CHÁNH ÁN (cười) - Ấy thế mới bị phạt. Còn thẻ đâu.
CỤ LÝ (mở hầu bao lấy ra chiếc thẻ thuế thân) - Bẩm, đây ạ.
NGƯỜI THÔNG NGÔN - Thẻ chó kia!
CỤ LÝ (ngạc nhiên) - Ông nói giỡn. Chó làm gì có thẻ?
ÔNG CHÁNH ÁN (mỉm cười) - Có chứ. Ông dắt chó không có xích, năm quan, không có rọ mõm, năm quan, không có thẻ, năm quan, vị chi là bị phạt mười lăm quan tiền Tây cả thảy.
CỤ LÝ - Bẩm con oan. Thật là tội con chó. Quan lớn cứ cho người đánh chết nó đi, con không tiếc.
ÔNG CHÁNH ÁN - Thôi đi ra, tòa xử rồi.
CỤ LÝ (vừa đi vừa lẩm bẩm) - Rõ vận mình chó quá thật.