Hôm ấy, phiên tòa đông hơn mọi lần. Có lẽ vì bị cáo nhân là một người trong Hoàng phái. Vĩnh Dung, ví thử gặp bước may, thì cũng mũ cánh chuồn, cân đai bố tử, hống hách lắm. Nhưng, ở thời buổi nhố nhăng này Dung muốn làm anh chàng Don Quichotte nhỏ cũng không nên thân. Khổ mặt xương xương, trán cao, mắt sáng, nhưng cặp môi mỏng dính, Dung lặng yên đứng nghe ông chánh án kể tội.
ÔNG CHÁNH ÁN (nghiêm nghị) - Ông là người có học, phải biết đội xếp là những người nhà nước đứng giữ trật tự và thi hành luật nước. Vậy sao ông lại ngang tàng mắng, chửi người ta?
VĨNH DUNG - Chúng tôi oan, chúng tôi không đánh y. Chúng tôi không chửi y.
ÔNG CHÁNH ÁN - Thế ra y bịa, tại ở y cả.
VĨNH DUNG - Y nghe lầm, y hiểu lầm. Tôi thấy y bắt một người đi xe đạp không có đèn, rồi lăng mạ và tát họ, tôi can thiệp hỏi y theo luật nào mà đánh người ta, có thế thôi.
ÔNG CHÁNH ÁN (mỉm cười) - Chỉ có thế thôi? Thế thì có lẽ ông cũng trông lầm: Y không lăng mạ người ta, chính ống lăng mạ y, ông có làm đội xếp không?
VĨNH DUNG (ngơ ngác) - Không.
ÔNG CHÁNH ÁN - Thế thì ông để người ta làm việc của người ta, ông đi làm việc của ông. Lần trước, ông cũng đã lăng mạ người ta rồi.
VĨNH DUNG - Bẩm không. Lần trước, tôi thấy y đi xe đạp không có đèn, tôi có tò mò hỏi y xem luật nào cho phép đội xếp như y được đi xe đạp không đèn...
ÔNG CHÁNH ÁN - Ông tò mò... Sao ông không tò mò đi mua sách luật về mà xem? Ông không biết thì đi học, đội xếp có phải là giáo sư đâu. Ông nên biết: Ông thấy đội sếp làm việc phi pháp, như chửi, đánh người ta, thì ông chỉ có quyền viết thư lên Sở Cẩm hay cho ông biện lý mà thưa.
Vĩnh Dung nghe nói đứng ngây người ra.
Còn người làm chứng thầy đội xếp bị lăng mạ, cũng đứng ngây người ra mà nghe ông chánh án, mãi đến khi ông ấy hỏi mới vội vàng trả lời:
- Tôi bắt một người đi xe đạp không có đèn, ông này ở đâu chạy lại sừng sộ hỏi tôi luật nọ luật kia, bảo tôi ngu dốt... dọa đăng báo và bảo tôi là anh bê-xin.(imbécile = đồ ngu)
ÔNG CHÁNH ÁN (mỉm cười) - Mà anh chàng kia cũng không bao giờ đăng báo. Rồi tòa phạt Vĩnh Dung một tháng tù án treo.
Buồn rầu, Dung bước ra, quên không hỏi ông chánh án dựa vào luật nào mà phạt mình, và ông ấy theo luật nào mà ngồi xử án.
Dẫu sao, Dung chắc cũng được một điều an ủi: Dọa người đội xếp đăng báo thì bây giờ câu chuyện đăng lên báo thật.