Ông chánh án lên tiếng trong sự im lặng:
- Nguyễn Văn Thao! Lê Văn Thể!
Hai tiếng dạ.
Nhưng ai là Thao, ai là Thể? Khó lòng mà phân biệt được: Họ giống nhau quá. Họ là hai tội nhân nghiện song song đứng trước tòa. Cùng bộ áo số nửa vàng nửa trắng, cùng bộ mặt xám với cặp môi thâm, cùng bộ tóc lởm chởm, cùng thái độ nhẫn nhục vô cùng. Và cùng một tội: Phá nhà pha.
Ông chánh án nghiêm nghị đọc hồ sơ:
- Các anh đã tháo đinh trần nhà hỏa lò, dở ngói ra và trèo lên nóc. Các anh định trốn có phải không?
Hai tiếng trả lời quả quyết:
- Bẩm ông, chúng con lên hóng mát.
Ông chánh án mỉm cười chế nhạo:
- Hóng mát! Các anh lên hóng mát trên nóc nhà pha, rồi định cùng leo xuống đường, ra phố hóng mát có phải không? (giọng trở nên nghiêm nghị). Sự thật thế nào nói ra, còn nói dối quanh thì tòa không tha đâu.
Thao vội vàng đáp, giọng sè sè như giọng tấu:
- Bẩm... vâng. Bẩm quả con oan. Anh Thể con đây nghiện, chị ấy ném vào cho gói thuốc phiện, không may rơi lên nóc nhà. Anh ấy đến cơn không lên được, con thương tình lên lấy hộ ạ.
Thể vội vàng ngắt lời bạn:
- Bẩm không, con không nghiện, chính anh này mới nghiện ạ.
Ông chánh án mỉm cười:
- Ừ thì anh không nghiện. Trông anh cũng đủ biết.
THỂ - Vâng, quan lớn đèn trời soi xét cho (cử tọa cười). Anh ấy nghiện, chị vứt vào cho gói thuốc, anh ấy leo lên tìm, con thấy trời mát, con cũng lên theo...
ÔNG CHÁNH ÁN - Vậy ra anh vẫn cãi là lên hóng mát...
THAO - Bẩm, anh ấy nói dối. Chính con mới lên hóng mát.
ÔNG CHÁNH ÁN - Hai anh cùng hóng mát cả... Vậy tòa phạt mỗi anh một ngày nghỉ mát ở nhà pha.
Thao và Thể trông nhau mỉm cười, vẻ mặt tỉnh táo hẳn lên như đương lên cơn mà được người vứt cho gói thuốc.