Phiên tòa hôm ấy là phiên tòa của các “thím’’ của các “me”. Họ kéo chật cả tòa, tụm năm tụm ba nói chuyện thì thầm. Các bà vợ Khách tự hào có những vành khăn quấn thật cao và những đường ngôi rất thẳng, các bà vợ Tây có vẻ đỏm dáng lòe loẹt hơn những bộ áo màu lằn thịt và những ví đầm lớn. Nhưng họ giống nhau ở chỗ trát phấn thật trắng và... đánh chắn suốt ngày đêm được.
Họ ra đây hôm nay, tiếng là đến xem nhưng, thật ra là đến nghe xử án họ. Những bị cáo nhân, tám người đàn bà mặt phấn, đối với họ là những người cùng hội cùng thuyền, cùng là tay đánh chắn như họ cả. May thì đến ngồi xem một cách ung dung, không may ra thì phải đứng một cách thẹn thò chán nản trong bộ áo số cũn cỡn: Có thế thôi.
Ông chánh án như hiểu rõ, nhìn họ mỉm cười, thong thả phán:
- Các chị có đánh chắn không?
Các bà im bặt, đăm đăm nhìn ông chánh án như cho câu hỏi ấy là câu hỏi chung cho cả người bị cáo lẫn người đi xem.
Bị cáo nhân có người chối, có người nhận. Lại có người nhận là ngồi ké nữa. Ông chánh án lắc đầu, không hiểu thế nào là ké, còn đánh chắn thì chắc chắn là ông cũng không hề biết. Ông bèn hỏi một viên mật thám Tây, làm chứng:
- Thế nào là đánh chắn?
Viên mật thám lưởng lự một hồi, rồi trả lời:
- Bẩm rắc rối lắm.
Nghĩa là viên ấy cùng không biết nốt. May sao có một viên mật thám An Nam ra cứu viện:
- Bẩm đánh chắn cũng gần như đánh tổ tôm...
- Nhưng tôi không biết đánh tổ tôm.
Viên mật thám bắt đầu lúng túng:
- Bẩm đánh chắn chỉ có đến sáu người là cùng. Một phần làm nọc.
Ông chánh án nhíu đôi lông mày, cố sức theo...
- Có hai thứ chắn: Chắn cạ và chắn phông...
Ông chánh án lắc đầu, vẻ thất vọng:
- Tôi chịu không thể hiểu được. Tôi chỉ hỏi một điều: Đánh chắn ăn thua nhờ may rủi hay là nhờ trí khôn.
Lại đến lượt viên thám tử không hiểu được, ông trạng sư bị cáo nhắc:
- Nghĩa là đánh chắn có cao thấp không?
- Bẩm có ạ. Người đánh cao thường thường hay được.
Ông chánh án mỉm cười:.
- Thế nghía là đánh chắn không phải là cuộc đỏ đen rồi. Tòa tha.
Mấy bà bị cáo mừng quá, ngoảnh lại nhìn cử tọa rồi reo ầm lên. Chung quanh, bọn chị em đến xem đứng đông đảo, cười cười nói nói. Một người nói:
- Có thế chứ! Tôi đi lễ thánh mãi đấy...
Ai nấy nhao nhao hỏi:
- Thế à?
- Các bà tính xưa nay đánh chắn có tha bao giờ đâu, mười sáu quan là ít. Lần này mà không bị phạt, không nhờ thánh thì còn nhờ ai nữa!
Một bà khác, vẻ nghiêm nghị:
- Bà chị nói phải. Thánh đã che mắt tòa, đã bắt chính người mật thám An Nam phun ra đấy. Chúng ta phải ra đền lễ tạ mới được.
Rồi cả bọn hí hởn đi ra, lấy làm sung sướng vì đã hối lộ được cả thánh.