Hôm nay có lẽ Trần Đoàn lão tổ say cho nên Lốc cốc tử phải ra tòa. Phiêu diêu trong hộ quần áo Tầu dài và rộng, Lốc cốc tử có vẻ lơ đảng như một tiên ông lạc vào nơi trần tục. Thỉnh thoảng tiên ông lại nhíu đôi mắt nhỏ, vẻ băn khoăn lo lắng như muốn thoát khỏi bụi trần, hay đúng hơn, thoát khỏi vụ kiện đòi tiền bồi thường.
Nguyên cáo là một người dân ngây thơ rất tin số mệnh. Thật thà người ấy kế lể:
- Bẩm con trai con ốm nặng, chữa chạy mãi không khỏi. Nghe đồn Lốc cốc tử là một nhà đoán số có tài, con trót dại đến nhờ một quẻ. Ông ấy hết xem số tử vi rồi lại xem tướng con, đoán lắm câu rất trúng...
Ông chánh án ngắt lời, mỉm cười:
- Thí dụ như câu gì.
- Bẩm ông ấy bảo con nhà cũng khá, cũng đủ bát ăn, rồi đoán già ngay rằng tất trong nhà không được yên!
Ông chánh án cười, phán:
- Lẽ dĩ nhiên! Nếu yên ổn thì anh còn đến xem bói làm gì.
Cử tọa cười rộ. Anh chàng ngây thơ ngẩn người, như chợt hiểu.
Ông chánh án nói tiếp:
- Rồi làm sao nữa!
- Bẩm rồi đến lúc con bảo con trai ốm, ông ta bắt phải biện hai chục để lập đàn cúng sao và giao cho con một cái cẩm nang... được vài hôm, con con chết.
Lúc bấy giờ vẻ mặt chàng căm tức, như đổ lỗi cho cái cẩm nang của Lốc cốc tử.
Ông chánh án liếc mắt nhìn Lốc cốc tử- Lốc cốc từ nhận có cầm số hai chục, nhưng có lẽ vì coi đồng tiền là tục, nên không muốn nghe đến nó nửa, đã đem tiêu đi rồi.
- Số tiền đó, một nửa để lập đàn. Tôi đã cúng sao rồi, phận sự tôi thế là đủ. Còn con nó chết, là đến số chết, đến trời cũng chẳng chữa được nữa là tôi.
Ấy thế là vì số cả. Vì số mà anh chàng ngây thơ kia mất cả con, lẫn của. Vì số mà Lốc cốc tử đoán trật phải ra tòa... Mà có lẽ cũng vì số nên hôm nay tòa hoãn, chưa xử vụ này vội... Nhưng số, ở đây, là ông chánh án.