Trông anh chàng bé nhỏ, mặt quắt lại thế kia, không ai dám bảo là một tay anh chị trong làng “chạy”. Anh chàng gầy gò ấy chỉ có đôi mắt là khác người: Đôi mắt lúc thường lờ đờ, thỉnh thoảng sáng quắc lên, có một vẻ hung dữ như mắt dã thú.
ÔNG CHÁNH ÁN - Anh là một tay du thủ du thực. Anh có nhận đã đánh tên Hà và dọa sẽ đánh nó đến chết nếu nó không nộp tiền cho anh không?
Tải, mắt lờ đờ, uể oải trả lời rằng không.
- Bẩm hôm ấy trời mát, con đi chơi đến phố Nhà thương khách, thấy đám đánh nhau, con đứng lại xem. Tên Hà chửi một con bé, và đánh nó túi bụi. Thấy thế con không nhịn được, có xông vào cho nó hai cái tát để cứu con bé ra.
Ông chánh án mỉm cười chế giễu:
- Vậy ra anh chỉ vì người đàn bà yếu đuối nên đã ra tay nghĩa hiệp. Đáng lẽ tòa phải thưởng cho anh chiếc mề đay mới phải.
Rồi ông tiếp:
- Nhưng hãy gọi người làm chứng vào xem anh nghĩa hiệp đến bực nào đã.
Người làm chứng thứ nhất, “con bé” của Tải, không lấy gì làm cảm lòng nghĩa hiệp ấy cho lắm. Chính cô ả ra máy nước cũng bị bọn Tải hăm dọa đánh đập.
Hà, người làm chứng thứ hai, lại càng không tán thưởng lòng nghĩa hiệp của Tải. Hà, thân thể đẫy đà, to lớn, khiến ai nấy không giấu nổi nụ cười khi hắn ra đứng bên tay anh chị loắt choắt.
Thực thà, ngớ ngấn, Hà kể lể:
- Bẩm mỗi lần tôi ra máy lấy nước là tên Tải dọa đánh tôi chết nếu tôi không nộp hắn mỗi tháng một đồng.
- Thế anh đã mất đồng nào chưa?
- Bẩm đã mất một đồng rưỡi.
Tải mắt sáng lên, hầm hầm nhìn Hà:
- Bẩm nó nói điêu.
Hà, vẻ sợ hãi, se sẽ đáp:
- Bẩm thật ạ. Lần sau con không có tiền, anh đánh con thâm tím cả mình mẩy ạ.
Tải gân cổ lên cãi:
- Bẩm thực nó nói điêu. Con không đánh nó bao giờ.
Ông chánh án chỉ cây roi bằng thép, hỏi:
- Thế còn cây roi này, anh dùng làm gì?
Tải ngần ngừ:
- Bẩm con thấy nó rơi ở dưới đất, con nhặt chơi...
Và mắt lại sáng quắc lên lần nữa khi nghe tòa tuyên án:
- Hai năm tù.
Tải lừ lừ nhìn ông chánh án, rồi nhìn Hà, không nói không rằng, thản nhiên bước ra... Có lẽ hắn nghĩ đến việc làm anh chị trong nhà pha.