Hệ quả của nghiên cứu này rất sâu sắc và làm vỡ tan những tín điều khoa học. Nó làm xói mòn giá trị của tất cả các nghiên cứu về thuốc từng được thực hiện vì những nghiên cứu đó không bao hàm một yếu tố vô cùng quan trọng: kỳ vọng chủ quan của bệnh nhân hoặc của đối tượng tham gia thử nghiệm, những người dùng thuốc thật sự. Như lời bác sĩ Lewith nói: “Nó sổ toẹt chúng.”
Chỉ có một nhóm sử dụng giả dược để so sánh thì chưa thể đảm bảo độ tin cậy và tính khoa học của việc thử nghiệm thuốc, cũng như có thể chắc chắn về hiệu quả thực sự của thuốc. Những đối tượng được nhận thuốc thật cũng có kỳ vọng chủ quan và khó đoán tương tự như các đối tượng trong nhóm dùng giả dược. Các công ty dược muốn tạo ra ấn tượng rằng hiệu ứng giả dược chỉ có thể xảy ra ở nhóm dùng giả dược, chứ không ở nhóm thử nghiệm thuốc. Nhưng bởi lẽ thành viên của cả hai nhóm ngay từ đầu đã không biết mình đang dùng thuốc thật hay thuốc giả, nên rốt cuộc kết quả nghiên cứu đã bị quyết định bởi kỳ vọng của mỗi người về tác dụng tích cực, bất kể anh ta thuộc nhóm nào.
Thậm chí nếu thuốc được thử nghiệm có hiệu nghiệm hơn giả dược, thì điều đó vẫn không chứng minh được rằng thuốc đó có hiệu quả. Trái lại, có thể đó chỉ đơn thuần là hiệu ứng của giả dược trong nhóm dùng thuốc thật mạnh hơn trong nhóm dùng thuốc giả – về bản chất, đây chính là một phát hiện quan trọng.