Nathan Hideaway là một người cao, thân hình vạm vỡ. Các nét trên khuôn mặt ông ta đều rất mạnh mẽ: đôi mắt sắc, mũi lớn, miệng rộng, hàm vuông. Ông ta có vầng trán nhăn nheo và mái tóc xoăn đã bạc. David đã từng nhìn thấy khuôn mặt này trước đây, trên bìa các tiểu thuyết trinh thám. Và anh cũng đã từng gặp người này một lần ở buổi tiệc tại căn nhà của Kristoll bên bờ sông Huron.
Tối thứ Ba, hơn tám giờ một chút, Loogan gõ cửa nhà Kristoll. Cửa mở vào trong và Nathan Hideaway đứng ngay đó, đưa bàn tay to bự ra tiếp đón anh. Ông ta mặc một bộ comple không rõ là màu đen hay xanh đậm. Khuôn mặt ông ta chẳng lộ vẻ gì nhận ra anh. Ông nói:
“Tôi đoán anh là Loogan.”
Ông ta dẫn Loogan đi qua ngôi nhà tới phòng làm việc. Laura Kristoll tiến tới như thể định ôm lấy Loogan, nhưng cuối cùng cô chỉ vuốt dọc ngón tay trên cánh tay anh. Cô nói:
“Cảm ơn anh đã tới đây, David.”
Trong phòng còn một phụ nữ khác - người Loogan cũng đã gặp từ trước trong cùng buổi tiệc mà anh gặp Nathan Hideaway.
Ảnh cô ta cũng xuất hiện trên nhiều bìa sách. Cô chỉ cao xấp xỉ hơn mét rưỡi. Loogan đoán cô ta khoảng bốn mươi tuổi dù ăn mặc như thể mới hai mươi nhăm. Chiếc áo cánh màu trắng ôm sát cơ thể thanh mảnh, váy dài quá gối. Mái tóc nâu của cô ta được cắt ngắn và tỉa cho xù lên.
“Đây là Briget Shellcross”, Hideaway nói, “Bridge, đây là David Loogan”.
“Chúng ta đã từng gặp mặt”, Loogan nói, “Thật hân hạnh được gặp lại cô”.
Bridget cười tít mắt, để lộ hàm răng trắng nhỏ.
“Dĩ nhiên rồi”, cô nói. Thực ra cô ta chẳng nhớ nổi đã gặp Loogan hay chưa.
Căn phòng vẫn y nguyên như trong trí nhớ của Loogan: bàn làm việc ở một đầu căn phòng, những kệ sách, bốn chiếc ghế đệm. Ba tuần trước anh đã đứng ở đây bàn bạc việc phi tang một xác chết với Tom.
Vẫn chính là chai Scotch đó, hoặc một chai giống hệt như vậy, nằm trên bàn bên cạnh.
Nathan Hideaway ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Loogan làm theo. Laura và Bridget cùng ngồi xuống.
“Bắt đầu thôi”, Hideaway nói, “Tôi tin rằng chúng ta nhất trí...”.
Bridget Shellcross ngắt lời. “Trước khi anh phát biểu, Nate à, anh Loogan đây có muốn uống chút gì không?”
“Không cần đâu”, Loogan trả lời.
“Anh phải uống chút gì mới được”, Bridget nói, “Nãy giờ chúng tôi uống rượu Chardonnay”.
Một chiếc cốc chỉ còn một nửa nằm trên sàn cạnh ghế cô ta.
“Thế thì tôi sẽ dùng một ly Scotch.”
Laura đứng dậy. “Tôi sẽ đi lấy đá.”
“Tôi uống thế này được rồi”, Loogan nói.
Cô lấy một ly từ xe đẩy cạnh bàn làm việc và rót cho Loogan từ chai rượu đặt trên bàn,
“Tôi tin rằng chúng ta nhất trí,” Bridget nói, “chuyện xảy ra với Tom là một tổn thất nặng nề”.
“Ý anh là cái chết của Tom”, Bridget nói, “Là cái chết của Tom và tổn thất của chúng ta. Lạy Chúa, Nate, anh lúc nào cũng cần một biên tập viên thật giỏi”.
Hideaway có vẻ phớt lờ cô ta.
“Tom là một người vô cùng quan trọng”, ông ta nói, “Anh ấy đã ra đi quá sớm, và giờ trách nhiệm của chúng ta là kế tục sự nghiệp của anh ấy”.
“Tôi tin điều đó là đúng đắn”, Loogan nói khẽ.
“Chúng ta phải chăm lo những gì có ý nghĩa với anh ấy khi còn sống”, Hideaway nói, “Một trong số đó là tờ Gray Streets. Tom là nguồn cảm hứng, là lực đẩy, đầu tàu...”.
“Ai đưa cho ông ta quyển từ điển đi.”
“... người kiến trúc sư gây dựng nên thành công của tạp chí. Gray Streets là di sản quan trọng nhất của đời anh ấy. Nếu nó thoái trào, hoặc ngừng xuất bản...”
“Ý Nate là, chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra”, Bridget nói.
“Theo chúng tôi được biết,” Hideaway nói với Loogan, “Tom rất coi trọng tài năng của anh ở vị trí biên tập. Laura cũng vậy. Dĩ nhiên là không ai có thể thay thế vị trí của Tom. Nhưng chúng tôi muốn anh cân nhắc đảm nhận một vài trách nhiệm vốn thuộc về anh ta trước đây”.
Loogan bỗng cảm thấy muốn lộn mửa.
“Tôi không biết phải nói gì.”
“Chúng tôi dự định,” Hideaway nói, “anh sẽ tiếp tục công việc biên tập như hiện giờ và tham dự vào quá trình tuyển chọn các tác phẩm để xuất bản. Anh khỏi phải lo mình không có người giúp đỡ. Chúng tôi sẽ hướng dẫn cho anh”.
Loogan xoay đi xoay lại chiếc cốc, ngắm nhìn ánh đèn nhảy múa trên chất lỏng màu hổ phách. Vài khoảnh khắc im lặng trôi qua.
“Cậu vẫn còn do dự à?”, Hideaway hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vẫn còn một số chi tiết cần bàn. Hẳn là cậu có chủ kiến riêng về việc điều hành mọi thứ như thế nào. Tôi tin là chúng ta có thể thỏa hiệp với nhau được.”
Loogan đứng lên khỏi ghế. “Giờ tôi không muốn bàn về chuyện này.”
“Không sao đâu, David”, Laura cũng đứng lên.
“Hãy thư thả nào Nate”, Bridget nói, “Cậu ta muốn dành chút thời gian suy nghĩ về việc đó”.
Hideaway đứng dậy và Bridget làm theo.
“Có lẽ tôi xin phép được nói chuyện riêng với anh Loogan đây”, Hideaway nói, “Chỉ vài phút thôi. Cô không phiền chứ, Laura?”.
Khuôn mặt Laura không chút biểu cảm. “Vậy cũng được”, cô nói.
Bridget lắc đầu phản đối, nhưng rồi cô ta đi theo Laura ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Hideaway lấy một chiếc cốc và rót cho mình một ly Scotch.
“Tôi xử lý tệ quá”, ông ta nói, “Một số thứ nói chuyện riêng thì dễ hơn là trước đám đông”.
Ông ta uống một hớp từ chiếc cốc. Loogan không nói một lời.
“Cũng còn sớm quá”, Hideaway nói, “Tom mới ra đi có bốn ngày mà chúng tôi đã mời anh tới đây bàn chuyện làm ăn. Đó là lỗi của tôi. Những người kia muốn hoãn lại một thời gian. Nhưng khi tôi cảm thấy một việc gì đó là cần thiết, tôi không bao giờ muốn trì hoãn. Nhưng có khi là còn sớm quá thật. Anh cảm thấy không hợp lý phải không?”.
“Đúng là đường đột quá”, Loogan trả lời.
“Thật vậy à?”, Hideaway nói, “Hẳn là anh phải lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra với tờ Gray Streets. Khi tôi mời anh tới đây tối nay, anh cũng phải đoán ra chúng tôi có động cơ gì đó rồi. Anh nghĩ nó là gì?”.
“Tôi có nói ra anh cũng không tin đâu.”
Hideaway lắc nhẹ ly rượu. “Giờ tôi lại thấy tò mò.”
“Tôi tưởng các vị muốn thuê tôi điều tra ai đã giết hại Tom.”
Những nếp trên trán Hideaway nhăn lại. “Tại sao anh lại nghĩ thế?”
“Anh không muốn biết kẻ nào đã giết Tom hay sao?”
“Dĩ nhiên là có”, Hideaway nói, “Nhưng tôi e rằng mình chẳng hiểu gì về anh cả. Laura chỉ kể mập mờ về anh. Cô ta ám chỉ anh có một quá khứ rắc rối, thậm chí có thể đã từng là tội phạm. Tôi coi đó chỉ là chuyện tầm phào thôi”.
“Nên là như thế”, Loogan nói.
“Vậy anh không phải tội phạm. Liệu tôi có nên cho rằng anh đã từng là cảnh sát không?”
“Không.”
“Vậy sao tôi lại muốn thuê anh điều tra vụ này? Đó không phải công việc của cảnh sát à?”
“Anh tin là thế à? Tôi đã đọc một vài truyện anh viết.”
“Đó chỉ là truyện hư cấu thôi.”
“Trong truyện do Nathan Hideaway viết, cảnh sát không bao giờ có mặt kịp thời. Họ lúc nào cũng đến muộn.”
“Truyện hư cấu mà, Loogan.”
“Trong truyện của Nathan Hideaway, nhân vật chính bao giờ cũng là một thám tử nghiệp dư”, Loogan nói, “Và anh ta luôn là người có thể giữ kín mọi bí mật, loại bí mật mà người ta không muốn tiết lộ với cảnh sát”.
“Tôi không nghĩ là mình hiểu anh đang nói gì”, Hideaway nói.
“Giờ Tom đã chết, chúng ta phải kế tục sự nghiệp của anh ấy. Chính anh vừa nói thế. Nhưng chẳng dễ dàng gì, đúng không? Tom cũng có những bí mật của riêng mình. Giờ chúng ta nên giữ những bí mật đó hay đưa chúng ra ánh sáng đây?”
“Giờ thì đúng là tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Tôi tự hỏi, anh có thực sự mời tôi tới đây chỉ để đề nghị tôi làm công việc mới hay không?”
“Còn gì khác nữa?”
“Tôi đoán anh muốn tìm hiểu, xem xét liệu sau này tôi có gây rắc rối gì không.”
“Anh phải tự nghe xem mình đang nói gì, Loogan ạ. Những điều anh nói đều rất kì quặc.”
“Có thể tôi đã nhầm và anh chẳng che giấu điều gì. Anh chỉ đang tìm người làm công việc biên tập cho tờ Gray Streets.”
“Tôi tưởng rằng mình đã nói rõ với anh rồi.”
“Có lẽ anh cũng là người khá thành thật.”
Hideaway dang rộng hai tay. “Tôi cho là vậy.”
“Tôi suýt tin vào điều đó đấy”, Loogan nói, mắt nhìn những chiếc ghế, kệ sách và bàn làm việc, “Nếu anh thực sự thành thật thì đã chọn nói chuyện với tôi trong một phòng khác. Bất kì đâu ngoại trừ chính căn phòng này”.