Mắt Elizabeth mở to.
“Anh nói có một kẻ tống tiền à?”
“Tôi không nhớ chính xác từng chữ bức thư đó, nhưng nó bắt đầu bằng câu ‘Kính gửi ông Kristoll. Tôi biết rõ về vụ Sean Wrentmore’. Sau đó là một lời yêu cầu năm mươi nghìn đô la và địa chỉ gửi tiền tới Chicago. Lá thư có chữ kí, nhưng cũng chẳng rõ ràng hơn chút nào. Người viết lá thư đã dùng bí danh M.L.Black.”
Elizabeth đi vài bước tới phòng bếp, nơi cô đã bỏ lại áo khoác.
“Tôi có nên biết Sean Wrentmore là ai không?”
“Tôi đang định nói đây”, Loogan nói, “Vấn đề là, còn vài điều nữa tôi chưa nói với cô. Đáng ra tôi nên làm thế. Sean Wrentmore đã chết. Cô đã lấy bút chưa?”. Giọng anh tỉnh bơ, dường như nhiệt huyết đã trở lại.
Cô lấy cuốn sổ trong túi áo khoác. “Rồi. Anh nói đi.”
“Sean Wrentmore là nhà văn. Anh ta chết vào đêm ngày mùng Bảy tháng Mười tại phòng làm việc riêng của Tom. Wrentmore đã viết một tiểu thuyết, sau đó Tom chỉnh sửa lại bản thảo - tiện thể, là bản thảo được lưu trên chiếc đĩa đó. Adrian cũng giúp đỡ Tom trong việc này. Thế rồi một cuộc cãi vã nổ ra về vấn đề chỉnh sửa, dẫn tới đánh lộn và cuối cùng Wrentmore bị giết. Tully chính là kẻ đã giết anh ta. Tôi nói vậy có nhanh quá không?”
“Tôi vẫn bắt kịp mà”, cô nói, “Làm thế nào mà anh biết tất cả những chuyện này? Tại sao trước đây anh không nói với tôi?”.
“Trong đó có vài điều tôi chỉ vừa tìm hiểu được, một số chuyện khác thì tôi chưa chắc chắn. Nhưng tôi biết chắc Wrentmore đã chết. Tôi tin rằng Tully đã giết anh ta. Nếu muốn kiểm chứng lại những gì tôi vừa nói, cô nên tới gặp Laura Kristoll. Cô ấy đã nghe mọi chuyện từ Tom, sau đó kể lại với tôi.”
Elizabeth lật một trang mới trong cuốn sổ. “Làm thế nào mà anh biết Sean Wrentmore đã chết? Chuyện gì đã xảy ra với cái xác?”
“Được chôn trong rừng”, Loogan nói, “Còn vài điều nữa. Tôi có thể nói cho cô biết về Wrentmore. Anh ta sống trong một căn hộ ở đường Carpenter”, anh nhắc lại địa chỉ cho cô. “Anh ta cũng đã thuê một kho chứa đồ ở một cơ sở có tên Self-Storage USA. Tôi nghĩ anh ấy đã giữ một thứ rất quan trọng ở đó, trong kho số 401. Anh ta đưa chìa khóa cho người hàng xóm, dặn cô ta phải tới đó nếu có chuyện xảy đến với anh ta. Tên cô ta là Delia Ross. Sau đó tôi và cô ta lái xe tới kho chứa đồ vào thứ Bảy, nhưng món đồ Wrentmore cất ở đó đã biến mất. Giá mà tôi biết được ai đã tới đó thì tốt biết mấy.”
Elizabeth gõ bút lên mặt giấy. “Có phải Tom Kristoll đã đem chôn xác Sean Wrentmore không?”
“Tôi vừa nói rồi đấy thôi.”
“Chưa hẳn. Anh có giúp Tom chôn cái xác không?”
Sự im lặng của anh kéo dài đến nỗi cô tưởng anh đã dập máy.
“Tôi không muốn trả lời câu hỏi đó”, mãi sau anh mới nói.
“Anh Loogan, tôi cần biết xác Sean Wrentmore được chôn ở đâu.”
“Tôi thích cô gọi tôi là David hơn”, anh nói, “Theo như tôi thấy, nếu tôi đã giúp Tom chôn cái xác, có lẽ tôi là người duy nhất còn sống biết được chuyện đó. Điều này cho tôi một vài lợi thế nhất định, một đòn bẩy”.
“Nghe đây”, cô nói, “Những gì anh kể cho tôi thật điên rồ. Wrentmore đã bị giết vì một tập bản thảo? Nếu không tìm thấy cái xác, tôi không biết liệu có ai tin chuyện này hay không”.
“Tôi đã nói tất cả những gì cần thiết rồi. Tôi nghĩ là họ sẽ tin thôi.”
“Tôi không biết tại sao chính tôi phải tin chuyện này?”
“Bởi vì cô tin tôi.”
“Tôi chưa từng nói vậy, không phải trong chuyện này.”
“Cô tin tưởng tôi, và cô muốn tìm ra ai đã sát hại Tom”, anh nói, như thể mọi chuyện đã được định đoạt, “Tôi phải đi đây. Cô hãy cứ làm những gì mình cho là hợp lý nhất”.
Cô cô gắng nghĩ ra một điều gì đó để tiếp tục cuộc nói chuyện.
“David...”, cô nói.
Nhưng anh đã dập máy.
Điện thoại đổ chuông khi cô đang lái xe tới cuối dãy phố nhà Loogan, hướng về Tòa thị chính. Nhấc máy lên, cô nghe thấy giọng Sarah.
“Chào mẹ. Chú ấy có gọi cho mẹ không?”
Dù thừa biết câu trả lời, cô vẫn hỏi: “Ai gọi điện cho mẹ cơ?”.
“Chú David. Lúc nãy chú ấy gọi tới đây. Con đã cho chú ấy số di động của mẹ. Chú ấy nói rằng mình không đâm người đó.”
Elizabeth lái xe qua những hàng cây trơ trụi. “Chú ấy cũng nói với mẹ y hệt như thế. Mẹ nghĩ có lẽ đó là sự thật.”
“Con không nói đùa đâu”, Sarah nói, “Nhưng chú ấy là một biên tập viên, và lại biết làm trò tung hứng. Người này chẳng có vẻ nguy hiểm chút nào”.
Elizabeth chẳng phải thuyết phục ai tin vào cái chết của Sean Wrentmore. Loogan đã nói đúng.
Cô tới Tòa thị chính và được tin Laura Kristoll vừa rời khỏi đó. Cô ta cùng với luật sư, Rex Chatterjee, đã tới gặp McCaleb trong văn phòng của ông ta. Mục đích chuyến viếng thăm này là để khai báo - dài ba trang giấy. Elizabeth thấy một bản sao đặt trên bàn làm việc. Đó là lời khai của Laura Kristoll về hoàn cảnh dẫn tới cái chết của Wrentmore, theo như lời chồng cô kể lại.
Carter Shan cũng dự buổi gặp mặt. Anh kể lại cho Elizabeth. “Tôi hỏi cô ta tại sao không tới đây sớm hơn”, anh ta nói, “Nhưng Chatterjee không để cô ta trả lời rồi nói rằng bất cứ câu hỏi nào khác cần được gửi tới văn phòng của ông ta. Rõ ràng chúng ta phải biết ơn việc cô ta đã lặn lội tới đây. Ngoài ra chúng ta cũng phải lờ đi chuyện cô ta đã giấu thông tin về vụ giết người trong gần một tháng”.
Elizabeth tin rằng mình hiểu lí do tại sao Laura quyết định tới khai báo vào lúc này. Chắc hẳn Loogan đã dọa dẫm cô ta rằng mình có ý định khai ra vụ Sean Wrentmore.
Shan hất đầu về phía văn phòng của McCaleb. “Sếp đang gọi điện cho công tố viên của hạt”, anh ta nói, “Thái độ của Chatterjee làm ông ta nổi điên. Ông muốn tìm hiểu xem có thể buộc tội Laura Kristoll không”.
Một lúc sau, McCaleb xuất hiện ở cửa văn phòng, gọi Elizabeth và Shan vào. Ông ta lắc đầu ngán ngẩm khi Shan hỏi về cuộc nói chuyện với viên công tố.
“Hắn muốn chúng ta đối xử nhẹ nhàng với Laura Kristoll”, McCaleb nói, “Hắn cho rằng cô ta đã phải chịu đựng thế là đủ rồi, sau cái chết của chồng”, ông ta quắc mắt, “Hắn không thừa nhận việc này, nhưng tôi tin là Chatterjee đã nói chuyện với hắn từ trước. Cả hai trước đây cùng học một trường luật”.
Khi ông ta ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, Elizabeth kể cho ông nghe về cuộc gọi cô nhận được từ David Loogan. Cô kể lại những gì Loogan nói về chuyện xảy ra ở nhà anh ta đêm hôm trước. Sau cùng, cô nói tới lá thư tống tiền.
“Vậy có kẻ đã tống tiền Tom Kristoll”, McCaleb nói, “Người này biết Sean Wrentmore đã chết”.
“Rõ ràng là thế.”
Shan cầm lấy bản lời khai của Laura Kristoll trên mặt bàn. “Trong này không có lời nào nhắc đến chuyện tống tiền cả”, anh nói.
“Không”, McCaleb nói nhẹ nhàng, “Cô Kristoll đã lờ tịt chuyện đó”.
“Biết đâu cô ta không biết chuyện này?”
“Cũng có thể”, McCaleb nói, “Chúng ta phải hỏi cô ấy”.
Elizabeth hỏi thẳng thừng. “Chúng ta có được phép hỏi cô ta không?”
McCaleb mỉm cười chua chát. “Chúng ta sẽ hỏi nhẹ nhàng, thông qua tay luật sư của cô ta. Trong khi đó, chúng ta sẽ điều tra dựa trên những thông tin đã có. Để xem có thể tìm hiểu được gì về Sean Wrentmore.”
Phòng ngủ ở căn hộ của Wrentmore có treo một tấm rèm kéo trên tường. Phía sau tấm rèm là một cửa trượt bằng kính dẫn tới một khoảnh chữ nhật trát xi măng dùng làm sân sau.
Elizabeth bước ra sân xi măng này. Mặt trời đã lặn, những vạt cỏ quanh sân trông thật ảm đạm trong bóng tối. Vài cây thông mọc rải rác ở ngoài rìa khoảng sân nhà Wrentmore. Sau hàng cây, đất dốc xuống tới bãi đỗ xe của một quán ăn. Đèn hiệu phía trên cửa vào quán ăn tạo thành hình bán nguyệt sáng trưng, giống như một mặt trăng khổng lồ gần chân trời.
Elizabeth bắt đầu mường tượng ra đôi điều về Sean Wrentmore. Đây là quang cảnh nhìn từ nhà anh ta, là thế giới hạn hẹp mà anh ta sống. Ngồi ở bàn làm việc trong phòng ngủ, anh ta có thể nhìn thấy vành trăng khuyết nhân tạo đó hàng đêm.
Anh ta ba mươi hai tuổi, khá gọn gàng dù hơi lập dị một chút. Elizabeth đã phỏng vấn người hàng xóm là Delia Ross, đó chính là những từ ngữ mà cô ấy dùng để miêu tả anh ta. Bức ảnh trên tấm thẻ sinh viên cũ chụp một người giản dị, mặt nhỏ, tóc vàng, đôi mắt như thể muốn nhìn xuyên qua ống kính máy ảnh.
Theo lời khai của Laura Kristoll, Wrentmore có một chiếc máy tính xách tay. Tom Kristoll đã lấy nó đi và phi tang sau khi Wrentmore chết. Chiếc máy tính này sẽ giúp Wrentmore tự do viết lách ở mọi nơi, giữa nơi công cộng hoặc ở bất kì phòng nào trong nhà. Nhưng Elizabeth tưởng tượng anh ta ngồi ở bàn làm việc đối diện với tấm rèm cửa trắng hết đêm này tới đêm khác.
Khi đứng lên khỏi bàn, anh ta có thể đi lang thang tới các phòng khác. Anh ta có thể xem những tấm ảnh trắng đen trên tường chụp những người lạ mặt. Họ là những người đến từ Thế Giới Thứ Ba, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt họ giống như Wrentmore nhìn thẳng vào ống kính. Anh ta sẽ chỉ nhìn thấy họ, không có một gương mặt của người thân hay bạn bè. Elizabeth không tìm thấy tấm ảnh chụp riêng nào, cũng không có những tấm hình của bạn gái cất giấu đâu đó. Không có bằng chứng nào cho thấy đã từng có phụ nữ đặt chân vào căn nhà của Wrentmore.
Nhưng Wrentmore không hoàn toàn đơn độc. Anh ta đã bước ra khỏi thế giới riêng của mình và gặp Delia Ross. Anh ta đưa cho cô ta đọc tập bản thảo và chia sẻ một bí mật kì lạ cùng với chiếc chìa khóa.
Sáng hôm sau Elizabeth lái xe tới cơ sở lưu trữ của Sean Wrentmore: kho chứa 401 tại cơ sở Self-Storage USA. Carter Shan đi cùng cô và khi cánh cửa kim loại được kéo lên, họ đứng đó cùng nhau nhìn một lượt những món đồ nghèo nàn của Wrentmore. Mấy thùng sách và tạp chí khiêu dâm cùng vài món đồ không mấy giá trị để mà lưu giữ.
Dưới bầu trời đầy mây xám, họ bước qua nền đường trải đá lạo xạo tới một văn phòng nhỏ xíu. Nhân viên trực ban là một thanh niên tráng kiện khoảng hai mươi tuổi. Những hình xăm phủ kín cánh tay anh ta và dưới cổ áo. Người đó tựa cánh tay cơ bắp lên mặt quầy bằng Forrmica và xem xét tấm ảnh của Wrentmore.
“Phải, tôi đã từng gặp người này”, anh ta nói, “Hai người có phải cảnh sát thật không?”.
Vẻ mặt anh ta hoạt bát, giọng đầy nhiệt tình.
“Chúng tôi thực sự là cảnh sát”, Shan nói.
“Vậy nếu tôi nói cho hai người những gì mình biết về người này - anh Sean Wrentmore đã thuê kho số 401 - điều đó sẽ biến tôi trở thành một công dân gương mẫu chứ?”
“Dĩ nhiên”, Shan gật đầu.
“Tôi cũng phải được chút xơ múi chứ”, người trực ban cười ranh mãnh, “Kiểu như nếu tôi vượt đèn đỏ, các vị sẽ nương tay”.
“Chúng tôi sẽ tha cho anh, chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng thôi”, Elizabeth nói.
“Tuyệt vời”, người trực ban nói, “Chuẩn bị mà ngạc nhiên nhé, vì tôi chuẩn bị kể với các vị mọi điều mình biết về Sean Wrentmore. Kể từ đầu nhé”, anh ta xoay máy tính trên quầy lại phía cạnh mình và nhấn bàn phím, “Sean Wrentmore đã thuê kho chứa 401 được năm năm, từ trước cả khi tôi tới đây làm việc”.
“Anh làm việc ở đây bao lâu rồi?”, Shan hỏi.
“Khoảng hai năm. Nhưng như đã nói ban nãy, tôi có gặp anh ta. Tôi nói chuyện với anh ta một lần. Chúng tôi có hình xăm giống hệt nhau”, người trực ban giơ cánh tay lên cho họ thấy một loạt vòng tròn nhỏ nối với nhau xăm bằng mực đen quanh cổ tay, “Anh ta cũng cho tôi xem hình xăm của mình, rồi hỏi tôi đã xăm ở đâu. Tôi e rằng mình mới chỉ nói với anh ta có thế”.
Elizabeth và Shan nhìn nhau chán chường. “Chẳng thấy ngạc nhiên tí nào”, cô nói.
Nụ cười của người trực ban lại nở trên môi. “Tôi chưa nói xong mà. Tôi còn chưa kể cho các vị về cô gái.”
“Cô gái nào?”, Shan hỏi.
“Cô gái cũng sở hữu kho chứa 401. Cô ta tới đây khoảng hai hay ba tuần trước. Cô ta lái một chiếc xe Chevrolet - màu xám hoặc xanh lá cây nhạt - đỗ trước kho chứa 401 và kéo cửa lên. Cô ta ở trong đó khá lâu. Tôi lang thang ngang qua kho. Đó là một ngày nhàn hạ. Hơn nữa, cô ta thật hấp dẫn. Tôi định tới giúp, nếu cô ta cần xếp thứ gì đó lên xe.”
“Rồi anh có... giúp cô ta không?”
“Tôi giúp cô ta nhấc một thùng lên và xếp vào cốp xe. Cô ta chỉ lấy đi có thế. Nó khá nặng, thùng chống cháy mà.”
“Anh có xem bên trong có gì không?”
“Tôi không nhìn vào bên trong”, người trực ban nói, “Nhưng tôi nghĩ cô ấy đã mở nó ra trước khi tôi đi qua đó. Có chìa khóa tra trong ổ”, anh ta dựa mình vào quầy và hạ giọng, “Tôi rất muốn khoe rằng mình đã lấy được tên và số điện thoại của cô ta, có Chúa mới biết tôi cố gắng nhiều thế nào. Hóa ra số điện thoại cô ta đưa tôi là của một quán ăn Trung Quốc. Có lẽ tên cô ta cũng là giả: Mary Louise”.
Cái tên khiến Elizabeth chú ý. Cô nhớ tới lá thư mà Loogan đã nói - được kí tên M.L.Black.
“Cô ta trông thế nào?”
“Rất hấp dẫn, như tôi đã nói. Cô ta khá cao, mặc dù không quá cao. Khoảng tầm hai mươi tư tuổi. Mũi cô ấy không thật thẳng, nhưng ai thèm quan tâm cơ chứ. Làn da tuyệt đẹp. Tóc dài, không phải là đỏ mà cũng không hẳn là nâu.”
“Màu hung”, Elizabeth nói nhỏ.
Shan quay lại phía cô. “Là Valerie Calnero. Nhưng Valerie Calnero thì có liên quan gì tới Sean Wrentmore cơ chứ?”
Elizabeth gập cuốn sổ tay. “Phải đi hỏi cô ta thôi.”
“Được đấy chứ hả?”, người trực ban hồ hởi nói, “Tôi cũng có chút công trạng chứ”.
“Đúng thế”, Elizabeth nói, “Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều, cảm ơn anh vì điều đó”. Cô xoay người, Shan đã đứng chờ sẵn ở cửa ra vào.
“Thế thì tốt”, người trực ban nói, “Nhưng hai người đi đâu thế? Tôi vẫn chưa nói hết”.
Cô sững người, quay lại hỏi. “Ý anh là gì?”
“Tôi chưa kể cho anh chị về người tôi vừa gặp hôm qua. Các vị không phải là những người duy nhất quan tâm tới kho chứa 401.”