PHẦN 3: RẤT NHIỀU NĂM SAU
Mấy năm nay cũng nghĩ đến việc tìm người để yêu, nhưng trước sau, không có cách nào quên đi cậu ấy.
Cậu bé đó, như đã cắm rễ vào nơi dịu dàng nhất trong đáy tim mình, mỗi lần nghĩ đến, liền cảm thấy tim đau đớn như bị co thắt vậy.
Tiểu Ninh... Anh đã từng khắc hai chữ này lên thân cây trước cửa nhà, và cũng là khắc lên tim mình.
Sáng sớm, trong gian phòng giản dị tao nhã, chàng trai trẻ tuổi đang nằm nghiêng ngủ trên chiếc ga giường trắng tinh, tóc mái lòa xòa che rợp đôi mắt, bởi vì ánh mặt trời chiếu rọi vào, hàng mi có chút lay động không yên.
Mở mắt nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, thế là lại quay người, ôm lấy gối, tiếp tục nằm ngủ như vậy.
Đột nhiên một âm thanh chói tai róng lên, chàng trai trẻ mơ màng mở mắt dụi dụi, quay đầu lại tìm nguồn gốc của âm thanh kia, sau một hồi lâu, mới phát hiện ra là chiếc điện thoại bị cánh tay mình đè xuống. Cầm điện thoại lên, nhìn cái tên hiện lên trong máy, khẽ cau mày.
"Ồ, việc gì vậy?" Giọng nói mang theo chút ngái ngủ mơ hồ, nghe lười biếng.
"Giang Ninh, mới sáng sớm thái độ của cậu không thể tốt hơn một chút sao?" Giọng nói ở đầu kia điện thoại lại vô cùng lạnh nhạt.
"Việc gì vậy?" Giang Ninh tỉnh hẳn, giọng nói cũng theo đó mà lạnh xuống.
"Ngày kia là sinh nhật của bố cậu, cậu có quay về không?"
Trầm lặng trong chốc lát, Giang Ninh nói lạnh lùng: "Đừng quên tôi là học sinh, vẫn phải lên lớp."
"Ngày kia là cuối tuần."
"Ồ, vậy sao." Dụi dụi mắt, "cuối tuần phải ngủ."
Đối phương gằn giọng xuống thấp: "Đừng có mượn cớ, quay lại một chuyến, bố cậu rất nhớ cậu."
"Ồ." Giang Ninh lật chăn ra, khí lạnh thổi vào bộ ngực trần, có chút lạnh, lại co người lại, trực tiếp mặc quần áo trong chăn, vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại, vừa bình thản nói, "vậy thì quay về một chuyến vậy."
"Vé máy bay tôi đặt giúp cậu rồi, cậu đi lấy đi."
"Cảm ơn."
"Nhớ mang quà sinh nhật."
"Quà tặng ông không giúp tôi chuẩn bị sao?"
"Cậu tự chuẩn bị." Đầu dây bên kia không tức giận, như thể đã quen với giọng điệu lạnh lùng này của cậu.
"Ông ấy thích gì?"
"Tự nghĩ." Điện thoại đã bị ngắt.
Giang Ninh mặc xong quần áo, vệ sinh cá nhân xong, ăn qua loa một chút điểm tâm, tóm lấy áo khoác liền ra ngoài. Đi đến hiệu sách Tân Hoa gần đó, nhìn trên vị trí sách bán chạy, tìm thấy cuốn sách mà mình mới xuất bản gần đây, đặt bên cạnh cuốn sách của một người khác nữa.
"Cuộc đời máu chó", người đó lấy tên sách sao mà lại dễ thương đến vậy? Nghĩ như vậy, mỉm cười rồi thuận tay cầm một quyển lên, đến trước quầy thanh toán, "phiền ông bọc cuốn sách này lại, cảm ơn."
"Không có gì."
"Nhân tiện hỏi một chút, sách mới của Chu Phóng lúc nào thì ra?"
"Cụ thể tôi không rõ, dường như bị hoãn lại rồi."
Lúc người bán hàng đưa sách cho cậu ta, chỉ nhìn thấy cậu ta cúi đầu khe khẽ cười, xem ra dáng điệu rất mãn nguyện.
Giang Ninh cầm lấy gói sách trở về chỗ ở, đặt ở trên bàn, cực kỳ bất đắc dĩ.
Có hai cuốn sách cũ năm ngoái xuất bản nghe nói đã bán hết rồi, hiệu sách đã không còn hàng. Kì thực tặng mấy cuốn này cũng không sao, nhưng... nếu như thu thập toàn bộ tác phẩm lại, có lẽ sẽ càng có ý nghĩa hơn.
Đem hết tất cả sách của mình đóng gói tặng cho Chu Phóng, kì thực là muốn bọc mình lại để tặng cho anh ấy hơn, sợ rằng anh ấy sẽ sợ chết khiếp, đành phải dùng sách để thay thế tặng trước.
Ngồi lướt mạng mua sắm taobao một cách buồn chán, tìm kiếm tên sách, tìm thấy cuốn sách đã bán hết đó, liền liên hệ với chủ hiệu sách, ngay cả danh tiếng của nhà sách cũng lười không muốn nhìn.
"Tôi muốn mua hai cuốn sách chỗ ông, chuyển phát nhanh nhanh nhất thì mấy ngày có thể đến?"
Nhà bán sách trái lại rất nhiệt tình: "Ba ngày, hihi, cưng, đây là sách có kí tên, cho nên sẽ hơi đắt, lúc đầu tôi phải xếp hàng giành mua, khó khăn lắm mới dành được."
"Sách kí tên?"
"Đúng vậy."
"Tôi không cần kí tên."
"Hả, không cần kí tên thì đến hiệu sách mua đi, đừng có ở đây mà lãng phí thời gian của tôi."
"Không mua được ở hiệu sách."
"Không mua được, vậy cậu trực tiếp tìm tác giả đi, đáng ghét." Nói xong liền kéo vào danh sách đen, gửi tin đi nữa cũng không hề nhận được trả lời.
Giang Ninh nhếch nhếch khóe miệng khe khẽ cười, thầm nói: Tôi là tác giả, tôi tìm ai đây?
Trong lúc cực kì bất đắc dĩ, đành phải rút sách lưu trên giá sách ra, có chút không nỡ xoa xoa bìa sách, cùng bọc lại tất cả với những cuốn sách mới mua kia, tập hợp lại thành một bộ.
Mở ra một trang giấy viết thư, lúc viết xuống hai chữ Chu Phóng, cảm thấy tai có chút nóng lên.
Vừa mới qua sinh nhật tuổi 20, liền muốn liên hệ với anh ấy, có phải là đã hơi quá đường đột không?
Lần này trùng hợp đi thành phố Bắc Sơn, không biết có thể tìm thấy anh ấy không.
Do dự một lúc, rồi đặt bút viết.
"Chu Phóng, anh sống có tốt không? Có khi nào nhớ đến tôi không?" Thật sến, xé đi.
"Chu Phóng, tôi đã 20 tuổi rồi, cho nên nóng lòng muốn gặp anh..." quá đáng ghét, tiếp tục xé.
Đang nghĩ xem viết tiếp thế nào, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nhìn số điện thoại hiển thị, lại là biên tập viên của mình.
Người biên tập bình thường có chuyện gì đều nói chuyện qua Q[12], lần này trực tiếp gọi điện đến, xem ra là có chuyện gấp, có lẽ là giục bản thảo chăng, nghĩ như vậy, Giang Ninh liền nghe điện thoại, nói lạnh lùng: "Chị Lộ, tôi sẽ giao bản thảo đúng hạn, vẫn đang sửa lại vài chương cuối cùng."
"Thần kì thật, cậu vẫn còn sống sao?! Không nói việc bản thảo, cậu đang ở đâu? Tôi tìm cậu mấy ngày nay, điện thoại không gọi được, còn tưởng là cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt trói đi cơ!"
Đã quen với việc mỗi cậu nói của chị ta đều mang theo ngữ khí cảm thán, Giang Ninh khe khẽ cười nói: "Mấy ngày trước tôi ở trường, quên không mang theo điện thoại. Sao vậy?"
"Cậu hãy mau mau lên diễn đàn cá nhân của mình xem đi, đều đã ầm ĩ ngút trời rồi! Cậu đang làm gì vậy? Biết rõ rằng rất nhiều người trông hai người không vừa mắt, cậu gửi lời thú nhận phiên bản Quỳnh Dao, lại còn 5 năm yêu đơn phương, cậu điên rồi sao?"
Giang Ninh chau mày ngắt lời cô ta, "lời thú nhận gì?"
"Cậu lấy chính tài khoản của mình gửi lời bộc bạch cho Chu Phóng, nói mình như là một con búp bê đáng thương bị bỏ rơi... Chu Phóng nổi điên rồi, nói cậu bị thần kinh, hai ngày nay đều thông qua người biên tập của anh ta tìm cậu, muốn cậu cho một lời giải thích."
Giang Ninh sững người, lúc này mới nghi ngờ nói: "Tôi mấy ngày nay không lên mạng, lúc nào bộc bạch với anh ta được?"
"Không phải là cậu đăng lên sao!"
"Không phải."
"Chính là ID của cậu đấy..."
"Dù sao thì cũng không phải là tôi." Giang Ninh sững người, bình thản nói, "anh ta đang tìm tôi sao? Vừa đúng lúc, tôi cũng muốn tìm anh ấy."
"Cậu cũng đang tìm anh ta sao?"
"Yên tâm, việc này tôi sẽ tự giải quyết tốt."
Sau khi ngắt điện thoại, trong lòng trở nên có chút hụt hẫng.
Không biết là ai đang gây rối, dòng thú nhận đó, chắc chắn là đã đem đến cho Chu Phóng rất nhiều phiền nhiễu, thậm chí là còn làm cho anh ấy phản cảm.
Cho dù vẫn thích anh ấy, không sai, thầm yêu anh ấy 5 năm cũng không sai, nhưng đó là việc của mình, cho dù phải nói, thì cũng phải mặt đối mặt tự mình nói ra.
Người biết việc này... lẽ nào là cô ấy?
Vội vàng bật máy tính lên mở QQ ra, góc phải màn hình liên tục nhảy ra những avatar làm cậu giật mình.
Tin nhắn quá nhiều, làm cho máy tính bị đơ, khởi động lại QQ một lần nữa, phát hiện ra trong hai ngày nay lần lượt có đến mấy chục người tìm mình, đều là "dòng tin đó là thật sao?" "Cậu thích Chu Phóng sao?", "Chu Phóng là con trai, cậu là con trai hay con gái?" các loại câu hỏi nghi vấn, còn có một chuỗi tin tức dài mà người biên tập gửi đến.
Giang Ninh vội vàng đăng nhập vào trang cá nhân của mình, lập tức xóa đi dòng tin đó, nhưng số lượng mà dòng tin đó được chia sẻ quá nhiều, làm cho Giang Ninh không thể không nhăn chặt đầu mày lại.
Vào trang Thiên Đường văn học, mở chuyên mục của Chu Phóng ra, nhìn thấy chỗ bình luận trong những tác phẩm đăng dài kì của anh ấy, cả một đống những tranh cãi đáng sợ, những lời bất nhã đầy màn hình. Chu Phóng dường như rất tức giận, sáng nay đã trực tiếp khóa bài viết lại, đồng thời nói rõ bằng chữ to trong mục tư liệu, việc này không hề liên quan đến tôi.
Nhìn anh ta dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, thậm chí thái độ còn có chút ghét bỏ và không kiềm chế, trong lòng Giang Ninh có chút buồn.
Từ trong danh sách bạn bè lôi ra số qq của Cùng Khai Tâm, gửi tin nhắn nói: "Tiểu Khai, là chị đăng mẩu tin đó sao?"
Bên kia đáp rất nhanh: "Trời ạ, chị tưởng rằng cậu giả vờ trốn vào vỏ như con rùa! Dòng tin đó rốt cuộc là gì thế?"
"Không phải là chị đăng lên sao?" Giang Ninh có chút nghi ngờ.
Cùng Khai Tâm là một tác giả trong văn học thành, thích viết truyện huyền huyễn. Giang Ninh và cô ấy cùng chung một người biên tập, biết nhau rất sớm, bởi vì đăng tác phẩm cùng thời gian, trong nhóm tác giả, quan hệ có thể xem là tốt nhất.
Năm đó 18 tuổi, đón sinh nhật thành niên, như thể để chứng minh mình đã trưởng thành, Giang Ninh vội vã mua rượu uống, kết quả rất đáng xấu hổ, uống hai cốc rượu mà đầu óc đã hoa lên.
Nằm một chút ở trên giường, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên rất nhớ Chu Phóng, nhất thời kích động muốn tìm một người để dốc bầu chia sẻ nỗi khổ của mình, thế là bò dậy bật máy tính, lúc đó trong danh sách bạn bè cô ấy đang online, mơ mơ hồ hồ nói bí mật kìm nén sâu dưới đáy lòng ra.
Cô ta là con gái, hơn tuổi mình, hơn nữa lại không bài xích chuyện yêu đồng giới, cho nên không hề hiếu kì hỏi dò gì, trái lại còn rất ân cần làm thùng rác cho Giang Ninh dốc hết nỗi lòng.
"Thích người đồng tính không hề là việc gì đáng xấu hổ, cậu đừng quá áp chế mình."
"Có thời gian có thể đi xem đại nhân Thiên Cổ Phong Lưu viết tiểu thuyết đam mỹ, tình yêu giữa con trai với nhau có thể rất tốt đẹp, có thể sống cùng nhau cũng không ít đâu."
Nhìn thấy những lời cô ấy gửi đến, trong lòng Giang Ninh thoải mái hơn nhiều.
Sau khi tỉnh lại, luôn luôn hối hận vì mình không kìm lòng được, từ đó về sau cũng không nói gì với cô ta nữa. Thích Chu Phóng là điều bí mật sâu nhất trong đáy tim mình, đối diện với người bạn biết điều bí mật đó, Giang Ninh cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí còn có chút xấu hổ.
Mấy ngày trước sinh nhật tuổi 20, cô ấy đùa nói: "Cậu 20 tuổi thành niên rồi mà, có thể dũng cảm đi theo đuổi người mà mình thích."
Sau đó trên diễn đàn liền xuất hiện dòng tin đó, không phải là cô ta đăng lên sao?
Giang Ninh xoa xoa trán, thầm nghĩ, có lẽ là khi sự việc ầm ĩ lên rồi, cô ta là con gái da mặt mỏng, thừa nhận thì xấu hổ, hơn nữa, nếu như việc này lộ ra, không chỉ đem đến cho Chu Phóng thêm phiền phức, mà ngay cả Tiểu Khai cũng sẽ bị cuốn vào. Tiếng xấu của mình vang xa là đủ rồi, dù sao thì việc của mình thì mình cũng phải tự gánh vác, không nhất thiết phải làm liên lụy đến bạn bè.
Nghĩ như vậy, Giang Ninh liền bình tĩnh nói với cô ta: "Không có gì, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Cùng Khai Tâm vội vàng đáp lại: "Cậu sẽ giải quyết thế nào? Chu Phóng dường như nổi giận lôi đình, bởi vì việc này, truyền thông càng xuyên tạc sự thật, thời gian ra sách của anh ấy bị hoãn lại rồi, hoạt động kí hợp đồng cũng đã hủy rồi. Tôi nghe bạn bè nói, anh ta muốn tóm cậu ra vung dao chém chết rồi còn quất vào thây..."
"Hả, khoa trương vậy sao?"
"Cậu thật là đơn giản, có biết áp lực của dư luận rất đáng sợ không? Có biết là có người ngầm nói cậu như thế nào không..." Nghĩ đến những lời bàn tán như giả 13[13], cố ý gây chuyện, vô liêm sỉ, Tiểu Khai đều không nỡ nói cho cậu ta biết, thở dài một hơi, gõ ra một hàng chữ, "cậu và anh ta hãy thỏa thuận cho tốt nhé, sự tình dù sao cũng có thể giải quyết."
"Ừ."
Bởi vì những tin tức trên QQ nhảy ra quá nhiều, lại khởi động lại một lần nữa, Giang Ninh lúc này mới từ trong nhóm biên tập tìm ra người phụ trách biên tập của Chu Phóng, gửi tin hỏi: "Biên tập đại nhân, xin chào, có thể cho tôi biết số QQ của Chu Phóng không?"
Bên kia rất nhanh trả lời, một chữ "Thảm" to đùng hiện ra, phía sau thêm một dãy số[14].
"Cậu bé, nộ khí của Chu thiếu gia rất lớn đấy, cậu nói năng... haizz, chú ý chọn từ một chút nhé, cẩn thận không đụng phải nòng súng."
"Ừ, cảm ơn."
Hít một hơi thở sâu, Giang Ninh vào phần tìm bạn và thêm số qq của anh ta, không ngờ anh ta lại từ chối bất kì lời mời kết bạn nào. Xem ra, những ngày này anh ta đã bị dày vò không ít...
Giang Ninh có chút áy náy nói với người biên tập: "Rất xin lỗi, làm các anh thêm phiền phức rồi, xin anh bảo với anh ấy thêm số qq của tôi vào."
"Anh ta dường như không online, cậu để lại tin nhắn cho anh ấy, buổi tối cậu liên lạc lại với anh ấy nhé."
"Vậy cảm ơn."
Ở bên này Giang Ninh bận rộn đi thỉnh cầu khắp nơi xin xóa bỏ dòng status đó. Ở bên kia, người biên tập lại suy nghĩ rằng, quả nhiên giống như lời đồn, Bảo Đinh tuy rằng rất lễ độ, nhưng có chút lạnh nhạt, không dễ cư xử.
Quay đầu để lại cho Chu Phóng một tin nhắn: "Đây là số Q của Bảo Đinh, cậu ta tìm anh, anh thêm cậu ta vào nhé."
Trong lòng thầm cầu nguyện, lưu manh thích ba hoa Chu Phóng, và Bảo Đinh cao ngạo lạnh lùng, tốt nhất là có thể giải quyết sự việc này trong hòa bình, đừng để chiến hỏa nổ ra một cách tràn lan...
Lúc này, Chu Phóng đang ở bên Lâm Vy.
Trong trường học có một tên học lớp dưới không biết trời cao đất dày tên là Diệp Kính Văn, điên cuồng tấn công Lâm Vy, Lâm Vy khôn khéo kéo Chu Phóng đến làm bia đỡ đạn, hai người đang tính toán mưu kế bước chiến lược ứng đối tiếp theo.
"Lâm Vy, em không phải là đồng tính đấy chứ?" Chu Phóng dựa vào trên ghế sô pha, trong tay cầm một quả táo, vừa chầm chậm gọt vỏ vừa hỏi.
"Không phải."
"Vậy cậu nói với hắn, em từ trước đến giờ đều thích tôi, hơn nữa chỉ thích một mình anh?" Chu Phóng cười lưu manh, "em nói như vậy, anh có thể sẽ hiểu lầm, có cần anh hôn một cái làm thử nghiệm không, em vẫn chưa động lòng với hắn chứ?"
Lâm Vy nhẹ nhàng nói: "Đó chỉ là để đả kích vào sự tích cực của hắn thôi."
"Thật sự không thích anh? Có cần kiểm nghiệm không?"
"Không." Ánh mắt Lâm Vy chân thành, không có nói dối hoài nghi, "nụ hôn đầu tiên của em phải dành cho người mà em thích, chứ không thể thử nghiệm với anh được."
"He he, lúc nhỏ trông đáng yêu như thế, bị bao nhiêu người ôm hôn, lại còn nói nụ hôn đầu tiên..."
Lâm Vy nghiêm túc đáp: "Em nói là nụ hôn với ý nghĩa thực sự, cái này, anh nên hiểu rõ." Sờ sờ tai có chút ngượng ngùng, "không giống với anh hồi nhỏ suốt ngày hôn lên mặt người khác một cách bừa bãi."
"Ồ..." Chu Phóng cố ý kéo dài giọng ra, thấy Lâm Vy có chút đỏ mặt, lúc này mới cười nói, "anh hiểu, không phải là đã từng hôn, tuy rằng đã qua rất lâu rồi, bởi vì là nụ hôn đầu, kí ức mới thực sự vô cùng sâu sắc."
Lâm Vy nghi ngờ nói: "Không phải là anh chưa có bạn gái sao?"
Chu Phóng cười xấu xa, "hôn gió cũng tính mà."
Lâm Vy khe khẽ cười, "được, đổi chủ đề, anh có thấy ... Diệp Kính Văn có phải là đang đùa với em không?"
Chu Phóng cảm thán nói: "Nói thực lòng, cậu bé đó rất hung hăng, không thích hợp với em. Tuy rằng tính cách ôn hòa của em cần một loại tính cách khác đến kích thích một chút, nhưng cái gã đó lại quá khác, anh luôn thấy có chút không tiêu hóa nổi. Em sẽ không động lòng đấy chứ? Nhìn em cười giống hệt như một con hồ li vừa ăn trộm thịt vậy."
"He he." Lâm Vy xoa xoa cằm, "giống hồ li?"
Chu Phóng liếc cậu ta một cái, "gần đây hoa đào nở rất mạnh, sau mông đít của em có sói đuổi, Đình Đình thì sao, không phải là Tiêu Phàm đang theo đuổi em ấy sao, sao em ấy lại không đồng ý?"
"Cái này em cũng không biết, Đình Đình nói, bạn ấy không muốn làm bánh quy kẹp nhân, sau khi Tiêu Phàm nghe xong, không làm phiền nữa. Sững lại một chút rồi cười nói, "anh thì sao? Đã đến tuổi này rồi? Không nghĩ đến việc tìm bạn gái sao?"
Chu Phóng xoa xoa mũi, "thế nào là đến tuổi này rồi, anh bây giờ có thể nói là ở giai đoạn thanh xuân nhất của đàn ông, có biết không?"
"Ừ thì anh thanh xuân."
Chu Phóng cắn một miếng táo, nói với vẻ tưng tửng: "Tạm thời không có ý định gì, chờ sau 30 sẽ suy nghĩ việc thành gia lập nghiệp."
"Chu Phóng." Lâm Vy đột nhiên nghiêm túc nhìn đối phương, ngữ điệu trở nên nghiêm túc, "năm lớp 12 đó, anh và Tiểu Ninh có phải đã có mâu thuẫn gì không?"
Chu Phóng cúi đầu tiếp tục ăn táo, không để ý đến câu hỏi của Lâm Vy.
"Anh và cậu ấy không có liên hệ gì sao?"
Chu Phóng khe khẽ cười, "có liên hệ, một năm một lần, khi tiết thanh minh."
"Anh đùa gì thế?"
"Được rồi, không nói cái này." Chu Phóng ngẩng đầu lên, "gần đây anh đang chán một việc."
"Là lời thú tội trên diễn đàn sao?"
"Đúng."
"Anh đã nghĩ ra phương pháp giải quyết rồi?"
"Phương pháp mà." Chu Phóng nhẩn nha thở một hơi, chớp chớp mắt, cười xấu xa nói, "túm cậu ta ra đánh vào đít."
Lâm Vy chau mày, "anh nghiêm túc một chút đi."
"Trẻ con làm việc không biết nhìn trước ngó sau, anh sẽ dạy cho cậu ta một trận." Chu Phóng lại cắn một miếng táo, ăn xong, thuận tay vứt vào sọt rác.
"Chu Phóng, anh rất ghét Bảo Đinh sao?" Lâm Vy đột nhiên hỏi khẽ.
"Không nói được là ghét, chỉ là, phản cảm." Chu Phóng ngước mắt lên, hạ giọng nói, "cậu ta dùng tên mèo tên chó đều tốt, sao lại cứ nhất định dùng bút danh Bảo Đinh, đụng vào nòng súng của anh."
"Có phải là vì Tiểu Ninh?"
"Lâm Vy, từ sau đừng nhắc đến Tiểu Ninh trước mặt anh, xem như anh nhờ em đấy."
Nhìn thần sắc của Chu Phóng đột nhiên sầm lại, Lâm Vy có chút sững người, cũng không dám hỏi, đành ngoan ngoãn khép miệng.
Nhìn anh ấy cầm bật lửa châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt trở nên mơ hồ phiêu diêu.
"Mỗi lần nhắc đến cậu ấy, anh cảm thấy khó chịu." Chu Phóng khe khẽ thở một hơi, "lúc đó, tuổi trẻ ngông cuồng, vài việc làm nghĩ không chu đáo, kì thực nói một cách nghiêm túc, anh có thể xem là một loài cầm thú."
"Sao lại nói mình như vậy..." nghe giọng nói trầm uất của anh ta, Lâm Vy cũng có chút nặng nề, không biết an ủi người bạn tốt thế nào, đành vỗ nhẹ nhẹ vào vai anh ta, cười nói, "lúc đó tuổi còn nhỏ, cho dù là có làm sai việc gì, anh cũng... không nên quá tự trách."
Chu Phóng trầm lặng trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên cười nói, "trước tiên không nói cái này, nói em đi, em vì kích thích Diệp Kính Văn mà kéo anh vào, không sợ là dẫn lửa vào thân sao?"
"Sợ gì chứ, nếu như là dẫn lửa vào thân, em sẽ rất vui lòng tự đốt." Lâm Vy nói rất nhẹ nhõm.
"Em thật là." Chu Phóng đưa tay ra, muốn đưa tay vò tóc Lâm Vy, đột nhiên cảm thấy động tác này dường như là chỉ dành riêng cho một người nào đó, thế là khựng lại chuyển phương hướng, vỗ vỗ lên vai, "anh sẽ hết sức giúp đỡ em."
Khi lời thú tội trên diễn đàn vừa mới được phát ra, Lâm Vy tưởng rằng là Diệp Kính Văn đang phá rối, rất tức giận gọi điện mắng cho cậu ta một trận. Nhưng Chu Phóng biết, Diệp Kính Văn là người ngạo mạn lại thông minh, cho dù phải ứng phó với tay "tình địch giả tưởng" này, cũng sẽ không dùng biện pháp không có trình độ như thế.
Dòng tin đó rốt cuộc là có chuyện gì?
Chu Phóng thầm nghĩ, hay là có người muốn bôi nhọ tên tuổi của hai người, cố ý tạo ra một màn kịch ác ý?
"Về dòng thú tội đó, vừa nhìn là đã biết có người gây rối, các bạn lại tin sao?
Người gây rối, ta không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ta cũng cảnh cáo ngươi, ta sẽ tìm ra ngươi là ai, sau đó sẽ đem ngươi đi hỏa táng. Trước khi Bảo Đinh đi du lịch trở về, xin các fans của Bảo Đinh đại nhân không nên lấy thái độ "thù hận phụ lòng người" để "nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn". Tôi vô tội, cũng không hề làm những việc lúc đầu bạc tình bạc nghĩa như vậy."
Đây là nhật kí mới nhất trên blog của Chu Phóng. Ở phần bình luận có người để lại các tin nhắn như "mi là đồ rác rưởi", "chúng tao thù hận mày."
Nhìn thấy tin nhắn mà người biên tập để lại trên QQ, lại nhận được tin nhắn mà Diệp Kính Văn muốn nói chuyện, Chu Phóng có chút chán nản tắt máy tính, túm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Căn bản không hề nghĩ đến lúc này có người luôn ở trước máy tính, nôn nóng không yên chờ anh.
Gặp Diệp Kính Văn ở chỗ Karaoke, đèn phòng hát sáng nhấp nhánh, nhìn không rõ biểu lộ tình cảm của đối phương.
Cậu ta giúp mình phân tích rất nhiều chuyện liên quan đến dòng tin thú nhận kia, chứng tỏ cậu ta vô tội –
"Tôi vốn dĩ còn tưởng rằng có người lấy trộm ID của cậu ta để gây rối. Nhưng điều kì lạ là, tôi phát hiện ra blog của Bảo Đinh có đăng nhập trước đó không lâu, ồn ào đến mức ghê gớm như vậy, nhưng cậu ta lại không hề đứng lên nói một câu, rất rõ ràng, cậu ấy đã biết là ai rồi."
"Tôi đoán, việc này cậu ta có thể sẽ một mình giải quyết với anh, nếu như anh tìm ra kẻ đầu têu nói xấu, tin rằng fans sách của hai bên sẽ chôn sống tên kia. Mà Bảo Đinh đại nhân đó, chắc chắn không nỡ, hẳn là cậu ta có biết người đăng tin đó."
"Ừ, cậu nói có lí." Chu Phóng cười cười tán thưởng.
Diệp Kính Văn lại tiếp tục nói: "Tôi giúp anh chỉ vì anh là bạn của Lâm Vy, tuy nhiên, hai người liên kết với nhau đấu với tôi, chắc chắn là sẽ thua."
Chu Phóng cười xấu xa, "cậu dựa vào điều gì mà nói chắc chắn?"
Đối phương nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi thật sự yêu cậu ấy, còn anh thì không."
"Cậu làm sao biết được?"
"Tôi đã xem hết tác phẩm của anh, câu chữ của anh cô đơn như anh vậy, anh không tin vào tình yêu, thái độ đối với tình cảm, thậm chí có chút bi quan."
Chu Phóng cười cười uống rượu, không nói chuyện.
Sau khi đi ra khỏi phòng karaoke, lái xe về nhà, cảm thấy đầu óc có chút nhức, liền mở cửa xe ra.
Lúc này đang là mùa đông, gió lạnh thổi từ cửa sổ xe vào, toàn thân bất giác run lên, hơi rượu bị thổi bay sạch, nỗi buồn trong lòng hiện lên càng rõ nét.
Kẻ xa lạ như Diệp Kính Văn này cũng có thể nhìn ra sự cô đơn của mình sao? Cứ tưởng rằng mình đã chôn giấu nó rất tốt.
Đương nhiên là cô đơn rồi.
Người mình thích, tận mắt trân trân nhìn thấy cậu ta bị xe đâm chảy bao nhiêu máu trên đất, cáng cứu thương nhấc qua trước mặt mình, đèn luôn sáng trước cửa phòng phẫu thuật, cậu bé bị vải trắng che đến hơn nửa người trong phòng cấp cứu tăng cường...
Những kí ức còn tươi mới vậy, làm sao có thể nói quên là quên đây?
Những năm này cũng muốn tìm một người để yêu, nhưng trước sau, không có cách nào quên đi cậu ấy.
Cậu bé ấy, như thể đã cắm rễ sâu vào nơi mềm yếu nhất của đáy tim mình, mỗi lần nhớ đến, đều cảm thấy tim đau như sắp co giật vậy.
Tiểu Ninh...
Khe khẽ gọi tên cậu ta, lúc đèn xanh sáng lên ở ngã tư, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, xốc lại tâm tình, bộ dạng như không có chuyện gì, tiếp tục lái xe về phía trước.
Sau khi về nhà, nấu một bát mì đơn giản, trong lúc chờ mì chín, vội vàng mở máy tính ra, lục ra đoạn lưu nói chuyện của người phụ trách biên tập, nhìn thấy số Q đó, liền trực tiếp tìm và add vào.
Không ngờ bị cự tuyệt, lí do là "báo danh."
Chu Phóng nhún nhún vai cười cười, đánh một chữ "Chu Phóng."
Sau một hồi rất lâu bên kia mới thông qua.
Chu Phóng từ cột "Friend" xem, dòng status của cậu ta viết "Cuối cùng đã qua 20 tuổi rồi ^_^", nickname là Bảo Đinh, còn lại những thông tin khác đều để trống.
"Nghe nói cậu tìm tôi?" Gửi một dòng tin sang, nhưng bên kia rất lâu không trả lời.
Chu Phóng có chút nôn nóng, chờ cho mì đã nấu xong rồi, cầm lấy đũa vừa ăn vừa đợi, sau một hồi rất lâu, cửa sổ nói chuyện mới nhảy ra một hàng chữ nhỏ.
"Xin lỗi, tôi nhiều tin nhắn quá, vừa rồi bị chết máy."
Chu Phóng cắn một miếng mì, "được, đợi cậu bận xong chúng ta lại thảo luận."
"Đổi sang MSN có được không?"
Chu Phóng lười biếng đáp, "không được, tôi không dùng MSN."
"Vậy chờ một chút, tôi khởi động lại."
Sau đó bên kia offline, sau một khoảnh khắc lại bò lên, lại xuống, rồi lại bò lên.
Chu Phóng lạnh lùng nhìn số qq của cậu ta tắt nháy liên tục, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "tôi đổi sang MSN."
Từ trước đến giờ đều chưa bao giờ dùng MSN, vì gã trai này mà lên mạng tải xuống, cài đặt, đăng kí đăng nhập, mất mất 10 phút, sau đó thêm tài khoản của cậu ta vào, nhìn trong danh sách bạn bè trống rỗng chỉ có một mình Bảo Đinh, Chu Phóng cảm thấy không thoải mái một cách kì lạ, thật là kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp...
"Bây giờ đã được chưa? Cậu vẫn quá bận à?"
Gửi một tin nhắn sang, lần này nhận được trả lời rất nhanh: "thật xin lỗi, hôm nay máy tính có vấn đề, cứ mở Q ra là chết máy."
"Không nói linh tinh nữa, vào chuyện luôn đi, tôi chờ cậu chờ đến mức mì đều nguội cả rồi."
"Hic, về việc lời thú tội trên diễn đàn, anh thấy thế nào?"
Chu Phóng không nhịn được bật cười, cậu bé này, sao lại bảo mình thấy thế nào? Là cậu đã tạo nên bao nhiêu rắc rối cho tôi, giờ quay lại hỏi tôi, đây là thái độ gì thế? Thật là muốn dạy cho cậu ta một trận.
Chu Phóng gõ xuống hàng chữ gửi đi: "Tôi cảm thấy vấn đề này rất sâu sắc, cần chúng ta phải thảo luận sâu một chút, hay là gặp mặt rồi thảo luận?" Cuối câu còn cho thêm hình mặt cười cười gian.
"Tôi... tôi chưa chuẩn bị để gặp mặt anh."
Không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, trái lại Chu Phóng sững người.
Kì thực chỉ muốn đùa cậu ta một chút, nhìn cậu ta nói với bộ dạng đã tin là thật, không kìm được tâm tình thoải mái hẳn lên.
"Vậy cậu nói giải quyết thế nào, vì lời thú tội kia của cậu, tôi đã trở thành kẻ phụ tình ngàn người đều trách đấy, giống như là tôi làm gì cậu rồi bỏ trốn ấy."
Bên kia trầm lặng hồi lâu, rồi mới gửi một dòng tin: "Tôi xin lỗi anh có được không?"
"Xin lỗi mà được sao?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Em gái, em làm ra một việc thế này mà không biết hậu quả sao?"
"Tôi không phải là em gái!"
"Lẽ nào cậu là con trai?"
"Tôi chính là con trai, thì sao nào?"
"Cậu là con trai, cậu bộc bạch với tôi như vậy là thế nào, tôi xin!"
Bên kia dường như nổi giận, rất lâu sau mới gửi một tin đến: "Cho dù anh tin hay không tin, thì mẩu tin đó không phải do tôi đăng lên."
"Vậy ai đăng?"
"Không thể nói."
Chu Phóng bất đắc dĩ lấy tay chống trán, cậu bé này sao lại lạnh lùng cứng rắn như vậy, nhìn thái độ nói chuyện của cậu ta, là thái độ mà người hòa giải nên có sao? Là thái độ mà làm sai rồi nên phản tỉnh xin lỗi sao? Sao lại như thể mình mạo phạm cậu ta, cậu ta đến cửa trách mình vậy.
"Haizz, Bảo Đinh đại nhân, cậu ở Thiên đường văn học đã gần 2 năm rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cậu không biết người khác nói cậu như thế nào, cậu thế này đã tự hắt nước bẩn vào mình rồi, có biết không?"
"Tôi có hiểu việc hay không, không cần anh giáo huấn."
"Tính khí được đấy..." Chu Phóng cười xấu xa, "vậy cậu tìm tôi là để lí luận, hay là để xin lỗi đây?"
"Tôi... tôi xin lỗi."
"Xin lỗi là xong sao?"
Bên kia lại không nói gì.
Chu Phóng vểnh vểnh miệng lên cười, muốn đấu với kẻ lọc lõi tôi đây, cậu còn non lắm, nhìn xem, nói hai câu đã nổi nóng rồi, cậu bé này thật là dễ bị xúc động.
Quả nhiên trong sáng như lời đồn, lại còn bướng bỉnh, không dễ cư xử.
Bên kia dường như suy nghĩ rất lâu, lúc này mới trả lời: "Vậy tôi chính thức đăng tin xin lỗi, anh vừa lòng không?"
"Ồ, cậu cũng phải xác định một chút, mẩu tin đó là ác ý, hay là có ẩn tình gì ở trong?" Chu Phóng cầm lấy chiếc cốc ở bên cạnh uống một ngụm nước, nhàn nhã gõ chữ hỏi, "vậy 5 năm yêu đơn phương là thế nào, cậu không thể nói một câu ‘mẩu tin không phải do tôi đăng, ai đăng cũng không thể nói với anh’ là xong được."
"Là... là có người ác ý đóng kịch."
"Vậy cậu không hề yêu tôi đúng không? Không hề?"
"......."
"Chấm chấm chấm là có ý gì, tôi không lí giải được."
"Không."
"Được, đã là hiểu lầm thì tôi không truy cứu nữa, cậu đăng tin xin lỗi đi, việc này đến đây là xong."
"Vậy cảm ơn sự khoan dung độ lượng của anh."
"Tức giận rồi?" Chu Phóng khe khẽ cười, "tôi cũng không muốn làm khó cậu, chỉ là muốn dạy cậu. Nghe nói cậu tuổi còn nhỏ, dành được thành tích tốt như vậy, có người vu vạ là bình thường, nên để ý chút, mật mã tài khoản của cậu sao lại đưa cho người khác vậy? Ý hại người thì không thể có, nhưng đề phòng người thì không thể thiếu, hiểu không?"
"Cảm ơn thành ý của anh."
"Tính khí của trẻ con thì không được bướng như vậy, khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn, thái độ nói chuyện này của cậu dễ làm người khác ghét đấy."
"Vậy anh thì sao? Tùy tiện coi người khác như trẻ con để lên lớp, muốn cao thượng thì đi chỗ khác? Tôi đã 20 tuổi rồi, không cần anh dạy dỗ."
"Tôi chưa bao giờ coi mình là cao thượng, tôi chỉ là một tên đại lưu manh, cậu có biết không?"
"Tôi biết rồi."
Cuối cùng, còn thêm một câu, "nhưng tôi lại rất thích lưu manh như anh", nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy quá đột ngột, vội vàng xóa đi, đổi thành một câu khác: "Chu Phóng, anh có bạn gái sao?"
Tuy rằng chỉ là nói chuyện trên mạng, nghĩ đến bộ dạng cười xấu xa của anh ta, tim như đập nhanh hơn.
Chu Phóng sững người, " cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Nếu như đem đến phiền phức cho bọn anh, nhân tiện giúp tôi xin lỗi cô ấy."
Khẩu thị tâm phi, cách nhau trên mạng, ai cũng không rõ ai.
"Vậy không cần thiết." Chu Phóng nói.
"Không có sao?"
"Ừ."
Vậy quá tốt rồi.
Không kìm lòng được gõ xuống mấy chữ, lại cảm thấy mình có chút quá kích động, lại một lần nữa bất đắc dĩ xóa đi, đổi thành câu "cảm ơn, tạm biệt."
Chu Phóng ở đầu kia cũng xoa xoa mũi một cách sâu sắc, nhìn trong cửa sổ nói chuyện mình dùng thể chữ in cỡ 10, còn đối phương dùng thể chữ Tống phổ thông cỡ 5, một chuỗi dòng nói chuyện được ghi lại, luôn cảm thấy mình như đang ức hiếp cậu ta.